văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Thursday, September 15, 2022

NGÔ NGUYÊN NGHIỄM ** TIẾNG GIÓ



Tiễn biệt phụ thân đi vào cõi nhớ


Dốc Tây sườn núi đá ngổn ngang

Hơi nổ nào còn vương bụi cỏ

Hiện trường phảng phất tiếng chim rền

Bốn phía hoa nho phơi  thắm đỏ


Trung thu sao lạnh tiết mưa bay

Sấm chớp giăng giăng đầy sông Hậu

Đường trăm cây số nhạn bay về

Đáy suối soi mình hồn ứa máu ...

Friday, September 2, 2022

Huỳnh trung Chánh ** ĐỢI CHỜ



Kiếp người, một giấc mộng thôi

Biết buông huyễn mộng thảnh thơi an nhàn



Dì Tư Lợi có ba cô gái đang xuân tuổi từ 24 đến 30, đều xuất thân đại học, đều có việc làm tốt tại San Jose, California, đứa nào cũng theo nếp sống Âu Mỹ giao du rộng rãi, đùa giỡn tưng bừng mà vẫn lửng khửng chẳng “kết” ai. Dì Tư thầm lo sợ “ba hũ mắm nêm” nổ thình lình, nên cứ nhì nhằng than thở : “Bây lớn tồng ngồng hết rồi mà sao chẳng đứa nào chịu lấy chồng cho má có cháu ngoại má bồng?”. Cô út dĩ nhiên là được mẹ cưng nhất, nghe mẹ than, thường chu mỏ õng ẹo: “Con không lấy chồng đâu! Con sống hoài hoài với má mà!”. Nghe con nói, dì cũng vui vui, dì nghĩ nếu đám con bỏ đi mất biệt không vương vấn như bọn Mỹ, hàng năm mỏi mòn chờ đợi cầu may nhận được mỗi cái thiệp chúc Giáng sinh, thì chắc dì buồn héo hắt, rồi theo phứt ông chồng qua cõi bên kia cho rồi. Dù sao ở xứ nầy được đám con gái gần gũi săn sóc cũng ấm lòng: bởi vậy nếu chúng thường lăng xăng tíu tít bên dì xem phim bộ Đại Hàn lấy lệ vài mươi phút, thì dì cũng ép bụng ngồi ngắm các con hào hứng xem phim Hoa kỳ tẻ nhạt cho chúng.thỏa lòng.