văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Wednesday, November 27, 2013

M.H.HOÀI LINH PHƯƠNG * Một Thuở… Ngựa Hồng , Trên Đời Thơ Luân Hoán


Đồi 25, đồi 30, “ địa hình “, “ căn cứ “.
Vang rừng chồi xanh ngắt bước quân ca.
Dây tử thần….như tráng sĩ Kinh Kha
Kiêu dũng lắm, đời chiến binh gian khổ
Nung chí trai nơi thao trường nắng gió
Quyết một ngày về nối dãi non sông
Đồi Mẹ Bồng Con ôm ấp trong lòng
Gươm súng khắc ghi lời thề son sắt…”
(Với người môt thuở Cư-An - MHHLP) [1]

Như một cơ duyên không tên gọi, thật tình cờ tôi gặp lại Luân Hoán trên trang Vuông Chiếu của anh cách đây khoảng ba năm, trong khi lang thang đi tìm địa chỉ một người làm thơ trên Blog.

Tuesday, November 26, 2013

PHAN BÁ THỤY DƯƠNG * trên nỗi tình người 4












































1-

mấy ngàn dặm hai khung trời cách biệt
em một phương
và ta ở một phương
trăng tuyết ở đây sao cũng dị thường
như khơi động nỗi niềm người viễn xứ

lỡ mai mốt em về qua xóm cũ
ta lạc loài từ thuở dấy đao binh
đường xưa em đi cô lẻ một mình
ôm khắc khoải thẫn thờ trong dư ảnh


2-

mưa bên ấy -
chắc làm em thấm lạnh
gió Hạ buồn có làm tóc em bay
trời đất mang mang sông bể vơi đầy
ai đếm được con nước ròng, nước lớn

thôi nhé em -
góp chi từng sợi nắng
nuối tiếc gì bụi khói đã trôi xa
nhớ nhung nào năm tháng chẳng phôi pha
mà chợt khóc, chợt cười trong ảo mộng

3-

đốt lửa lên em -
đốt lửa lên em, hâm thêm rượu nóng
để mình say quên bão táp vô tình
sao mắt em buồn như giọt sương đêm
tìm
đôi bàn tay -
tìm đôi bàn tay, cũng chưa th
ấy ấm

biết về đâu ta nửa đời phiêu lãng
giấu u tình trong cổ mộ hoang vu
có còn chăng bèo bọt với mây mù
và ủ ấp bóng người trong lặng lẽ

4-

sóng biển hỡi - xin vỗ về thật nhẹ
cát vàng ơi - thôi xóa dấu hài hoa
sỏi đá nào dòng nước đã trôi qua
sao heo hắt muộn phiền như rêu cỏ

gác chuông Bắc ta treo hồn trên đó
đợi em về hong tóc gọi đêm Thu
cho mưa nguồn giăng lá thắm sa mù
và em cất tiếng, ru ta ngàn kiếp.

CA DAO * Vài Cảm Nghĩ Về Thơ Mai Quang: Con chữ như tự phát tiết...

  Không biết từ bao giờ, đọc thơ đã trở thành thói quen của tôi. Riêng mình, đó là một phương pháp hay, để thêm vào cuộc sống những giây phút an nhiên, để tâm hồn được nhẹ nhàng. Tôi cũng thích được suy ngẫm, chiêm nghiệm ý nghĩa cuộc đời qua từng rung cảm gói ghém trong và bộc lộ qua những vần thơ của từng tác giả. Đọc thơ họ, tôi như được truyền những cảm xúc, được có những cảm nhận mới. Sâu và xa hơn nữa, được khơi lên những dòng chảy của tư duy, được trầm lắng lại những lớp phù sa suy nghiệm… Đôi khi tôi còn khám phá được thêm những nét sâu kín về thế giới nội tâm của con người, giữa thực tại và hư ảo lung linh; giữa vũ trụ vật thể và cõi siêu nhiên huyền nhiệm… Ở đó, tác giả đã bộc lộ qua cõi thơ của mình bằng tâm cảm hay thân nghiệm của chính riêng họ…

Friday, November 22, 2013

TRẦN THIỆN HIỆP * em như cánh hạc bạt ngàn

















































Trần thế này
Bước em qua nhật nguyệt
Ta đắm say nhan sắc tự bao giờ

Chim cùng lá
Ngợi ca em trong gió
Với rượu nồng ta lạc bước vào mơ

Mây chiều tím
Vỡ trôi như bào ảnh
Cánh áo bay gờn gợn nước sông hồ

Ta thất lạc
Đôi mắt sầu cung cấm
Tiếng sáo buồn âm vọng tận hư vô

     Dấu hài em
     Kiếm tìm hoài chẳng thấy
     Chắc lá vàng rơi lấp lối cô thôn

Ta gọi thầm
Trong sương thu bàng bạc
Nhớ hàng mi xao xuyến cả linh hồn

Có cánh chim
Đang lìa xa cổ tháp
Người ngẩn ngơ hoài niệm sử tích thơ

Hoàng hạc xưa
Bay về đâu biền biệt
Lầu hạc buồn trong sương khói chơ vơ


Trần Thiện Hiệp
Dalat 9.2013

Tuesday, November 19, 2013

TRÚC THANH TÂM * Chiều Phai Vườn Nhan Sắc


Tựa cửa chiều phai vườn nhan sắc
Chút rêu mộng mị bám cây đời
Mưa xuống hồn thơ ta nhỏ giọt
Ngàn sau đắm đuối dấu son môi !

Qua sông để nhớ con đò nhỏ
Qua em để nhớ một làn hương
Nước mắt chưa nguôi niềm dâu bể
Thơ ta đâu cấm được đời buồn !
Sẽ nói lời gì cho em hiểu

Khi ta còn nặng nợ giang hồ
Áo cơm đâu lấp lòng hiu quạnh
Tản mạn bên rừng điệu lá khua !

Ta đợi chờ em, đêm thổn thức
Phương nam gió bấc lạnh hồn quê
Gởi em dù chút tình yêu muộn
Để cuối đời ta một lối về !

TRÚC THANH TÂM















Friday, November 15, 2013

TRẦN VIỆT HẢI * Đôi nét về Lê Văn Khoa



Âm nhạc làm tan biến những nỗi cô đơn, vơi đi mọi ưu phiền… Hãy để những giai điệu đầy cảm xúc dắt ta rong rủi khắp nơi trong cái vô hạn của không gian và thời gian... Tôi cảm được điều ấy và xin được nói về người đã gợi ý cho tôi.
Tôi đã phỏng vấn Giáo sư Lê Văn Khoa về nhiều khía cạnh vì tôi muốn biết và muốn viết về ông. Trong bài này tôi chỉ đề cập đến một vài phương diện nổi bật nhất của ông là âm nhạc và nhiếp ảnh.         
Lục ký ức trong giai đoạn tiền "Lục thập như bất tùng kê", tôi nhớ lại đôi nét về ông:

Thursday, November 14, 2013

PHAN XUÂN SINH * dạo vườn buổi tàn thu



này em thân cõi phù trầm
tóc tung hồ nguyệt, mắt đầm đìa buông
tàn thu chiều ngậm hơi buồn
giữa mênh mông. Giữa ngạnh nguồn nổi trôi
nụ cười chợt lịm trên môi
em thâm cung giữa một đời quân vương

lụi tàn phế tích phấn hương
cũng bay theo gió tứ phương. Nhuộm màu
quan san, cũng ngậm ngùi đau
trái ưu phiền rụng trên đầu hắt hiu
ta về góp nhặt tiêu điều
trải lòng ra giữa một chiều nắng hanh
mời em vào cứ dạo quanh
em thong dong giữa ngọn ngành tim ta


phan xuân sinh

Wednesday, November 13, 2013

TRẦN VĂN NAM * gặp lại chất thơ của HUY PHƯƠNG sáu mươi năm trước


Hồi ở tuổi 15, tôi có đọc được một số thơ của tác giả Huy Phương đăng trên tuần báo “Đời Mới” ấn hành tại Sài Gòn từ 1951 đến 1955, trong đó có bài thơ nhan đề “Cát Lạnh” được lựa chọn đăng trang trọng nguyên một trang với hình vẽ màu xanh nhạt, kỹ thuật khá tân tiến về in ấn vào thời ấy.Tuần báo này do ông Trần Văn Ân làm chủ nhiệm, và chủ bút là nhà văn Nguyễn Đức Quỳnh. Tôi vẫn nhớ mãi bài thơ ấy, nhớ đến chất thơ lặng lẽ của một người một mình trước cảnh vật hoang sơ. Một mình không bao hàm tính cô đơn về lứa đôi, vì có lẽ lúc ấy ông Huy Phương chỉ độ 17 tuổi.

ĐÔNG ANH * Cầu Bay Buổi Sáng



Bay Bridge [Cầu Bay] vừa khánh thành vào đầu tháng 9/2013, nối liền San Francisco và Oakland - CA.


































Từng cánh chấp theo từng cánh
Chập chờn xoải bóng thiên nga
Vượt làn nước xanh lấp lánh
Vào trời lướt đám mây xa

Hàng triệu giây đèn óng ành
Bừng lên soi sáng vùng Bay
Tung hô tầng mây ảo ảnh
Mơ màng ngây ngất đê mê
Trăm ngàn xe hơi qua lại
Hai hàng tả hữu đi về
Như đua trên trời vô định
Đong đưa qua những cơn mê

Anh, em ở hai thành phố
Hẹn nhau chính giữa cây cầu
Nụ hôn ngất ngây hạnh phúc
Trong màn mây trắng phau phau

Hành lang sát bên cầu chính
Giành riêng cho khách bộ hành
Lãng mạn cho đôi hò hẹn
Cuộc tình cũng bớt mong manh

Bữa nào em về đây nhé
Để anh đưa giữa nhịp cầu
Để em xem đời ảo ảnh
Tình ta cho mãi ngàn sau

Đông Anh

Tuesday, November 12, 2013

THIÊN HÀ * Saigon xanh ký ức

- viết để tưởng niệm thi sĩ Hoàng Anh Tuấn

Bằng môt cú điện thoại từ SaiGon, nhà thơ, đạo diễn Hoàng Anh Tuấn đã cho tài xế đánh xa ra tận phi trường Liên Khương đón tôi kịp lúc chiếc xe DC3 Air Việt Nam vừa hạ cánh, để đưa tôi vào thành phố Đà Lạt.

Đó là một ngày thượng tuần tháng Năm_một chín sáu mốt. Vừa ra khỏi phi cơ tôi có cảm giác trời Đà Lạt không giống trời Sài Gòn – Sài Gòn nóng. Đà Lạt lạnh, cách nhau một giờ bay mà không khí khác hẳn. Đã hơn mười giờ sáng mà mặt trời còn e thẹn, như ẩn nấp giữa truông mây. Những vệt nắng yếu ớt mong manh trên rặng thông già không đủ xua tan màn xương mù dày đặc., không đủ chút ấm cho tâm hồn người viếng khách chưa quen với cái lạnh của xứ sở hoa anh đào.

TRẦN VĂN LƯƠNG * Về Quê


Hôm đó là ngày thứ  năm. Phải, ngày thứ  năm cuối cùng của tháng 11, ngày lễ Tạ Ơn của nước Mỹ. Tôi không phải đi làm, suốt cả ngày hết ăn rồi lại nằm, hết nằm rồi lại xem Ti Vi, cố gắng tận hưởng những giờ  phút nghỉ ngơi hiếm hoi ở cái đất nước văn minh cơ khí này. Chợt nhìn đồng hồ thấy đã gần 5 giờ chiều, tôi vội vàng đi thay quần áo để ra bờ biển làm thủ tục chạy bộ hàng ngày. Cách đây mấy tháng, từ lúc bà xã tôi tình cờ phát giác ra cái vòng số hai của tôi càng lúc càng lớn ra và tôi càng lúc càng có triển vọng đoạt giải nhất cuộc thi lực sĩ "bụng nở ngực thon", thì bà ấy, ngoài việc cấm tôi ăn các đồ béo, lại còn âu yếm ra lệnh cho tôi mỗi ngày: sau khi từ sở làm về,  phải ra bờ biển gần nhà chạy bộ ít ra là 4 dặm để  tiêu đi bớt mỡ.  Tôi kính cẩn tuân lời  (các cụ dạy rằng: "Có 3 loại tội bất hiếu, không tuân lời vợ là tội lớn nhất". Tôi xin chép lại nguyên văn chữ Hán để quý vị tiện đường tham khảo: "Bất hiếu hữu tam, bất tuân thê lệnh vi đại"). Và từ đó, bất kể nắng mưa sáng tối, cứ vào khoảng 5 giờ  chiều là những người đi dạo tại bờ biển Newport Beach lại thấy một  anh chàng Việt nam ỳ à ỳ ạch bê cái thùng nước lèo của mình từ Newport Pier tới Balboa Pier và trở lại. Đoạn đường chiến binh dài đúng 4 dặm! 

MẠC PHƯƠNG ĐÌNH * ngọn sóng


Monday, November 11, 2013

HÀ THÚC SINH * Đêm Hè

Cô gái mười chín và chàng trai hơn cô ba tuổi. Họ đang chung bước vào mùa hè nóng đầu đời. Họ yêu nhau.
Nơi thành phố miền tây này nàng ở xóm dưới, xóm có nhiều người Tàu, gần bờ sông, xa xóm học, nơi có những dãy nhà xây tường vách cũ kỹ, rêu phong. Ban ngày dưới những gốc phượng đầy cánh hoa đỏ tả tơi lũ bé gái nô đùa rần rần, còn lũ bé trai thì làm chủ trên những cành ô môi to đen, thậm chí trên cả những cành chùm ruột gầy còm xơ xác. Dọc một bờ tường có nhiều hàng quán lưu động, đám vô công rỗi nghề ngồi đánh cờ tướng, đám khác đánh cờ ca-rô bằng những mẩu phấn gạch ngang dọc trên mặt hè phố nứt nẻ.

TRẠNG PHÉT/ HCT/ LẠC THỦY ĐỖ QUÝ BÁI/ HÀ THƯỢNG THỦ * thơ đắng, thơ thời sự



[1]
CA SĨ THỜI NAY

Ca sĩ thời nay hở lắm rồi
Mười nàng chỉ kín một nàng thôi
Phải đâu thiếu vải, mà khoe của
Lại sẵn thừa hơi, để xé trời
Nhép miệng đẩy đưa lời rỗng tuếch
Co giò nhún nhảy điệu loi choi
Khiến dăm khứa lão nơi hàng VIP
Khoái tỉ, dùng tay vội huýt còi !
Trạng Phét

TRƯƠNG ĐẠM THỦY * cà phê sài gòn



Hồi xửa hồi xưa… có một  Sàigòn người ta gọi cà phê là “cà phe”, đi uống cà phê là đi uống “cà phe” với giọng điệu rất là ngộ nghĩnh. Tiếng Tây gọi cà phê là Café, tiếng Anh là Coffee nhưng mấy xì thẩu Chợ Lớn thì gọi là “cá phé”. Vậy thì café, coffee, cà phê, cà phe hay là cá phé muốn gọi sao gọi nhưng ai cũng hiểu đó là món thức uống màu đen có hương vị thơm ngon, uống vào có thể tỉnh người nếu uống quá đậm có thể thức ba ngày không nhắm mắt…
TRỞ VỀ THẬP KỶ 50: CÀ PHÊ VỚ

Friday, November 8, 2013

LAN ĐÀM ¤ vẫn đó, Trưng Vương...


Gửi Những Người Tình Trưng Vương

♥  NGÀY XƯA

Thuở ấy biết đâu người xây mộng,
Chiều lại chiều tan học đón đưa.
Tuổi mới lớn tim chưa rung động,
Nghìn nâng niu chiều chuộng cũng thừa.

Đời xuôi chẩy mà môi thêm đỏ,
Cũng đôi lần hồn thấy vấn vương.
Đã bất chợt nhìn người bỡ ngỡ,
Nhịp chân chim hoảng hốt cuối đường.

Thursday, November 7, 2013

TRẦN VẤN LỆ ¤ Mỗi Ngày Đang Tới























Khôn thấy ai ôm mùa Đông đi chơi, người
ta ôm mùa Đông tìm một chỗ ngồi / đợi xe
bus và lên xe bus / mái ngói trạm xe lắc
rắc sương rơi…

Khi chưa tuyết, mù sương rơi đã lạnh /
có tuyết thì buồn lạnh biết bao!  Người ta
ôm hôm nay tưởng tới hôm sau, người ta
ôm tương lai là cơm là áo…

Chiếc xe bus chạy trên đường rào rạo / lá
tả tơi như đời tả tơi…Con số nhiều là đa
số người / cần thiết sống thì đi làm mướn!

Mong một ngày ôm mùa Đông sót, muộn /
nở nụ cười là biết sang Xuân.  Có nhiều
người nói với Trời một lời cảm ơn,  Chúa
dang tay đứng hoài trên Thánh Giá!

Mỗi ngày đang tới là một ngày mới lạ.  Lạ
từ câu tôi mở nhập bài thơ:  người ta ôm
mùa Đông và ngồi một chỗ chờ / chiếc xe
bus để đi vào cuộc sống!

Tôi làm thơ là vì tôi mơ mộng, chắc em
cười:  anh dễ ghét quá đi!  Em thì mãi mãi
dễ thương, tôi nghĩ lúc Xuân về:  Hoa nở
đẹp vì em thôi đó nhé!

Trần Vấn Lệ

Wednesday, November 6, 2013

VĂN QUANG * Ngoại cảm thật và ngoại cảm dởm

Dư luận tại VN đang bùng lên dữ dội và được mọi người theo dõi hiện nay không còn là chuyện ông BS Nguyễn Mạnh Tường ném xác bệnh nhân bị tử vong xuống sông để phi tang nữa. Tội ác quá tàn độc của một BS bị lên án gay gắt nhưng cho tới nay vẫn chưa thấy ai chịu trách nhiệm cả. Phường đổ cho xã, xã đổ cho quận, quận nhận “sai chút đỉnh,” đỡ đòn cho Sở Y Tế Thành Phố, nhưng lại viện dẫn hàng chục khó khăn để bào chữa. Còn bà Bộ trưởng Bộ Y Tế thì thấy “xót xa, khổ tâm, day dứt” và cũng thanh minh, “Cả nước có gần 300 thanh tra, trong đó tập trung chủ yếu ở Hà Nội, có tỉnh chỉ có 2-3 thanh tra; trong khi có rất nhiều lĩnh vực khác nhau không thể kiểm tra hết được.”

TRẦN TUẤN KIỆT * mùa Vu Lan


mộng vàng ai thếp màu son nhạt
kiếm khách mài gươm dưới nguyệt tàn
ta về trễ quá muôn năm trước
trống đồn bi ký cõi nhân gian

em đẹp còn đây dáng mỹ nhân
Tây Thi gái Việt sắc mê hồn
ta say tình sử thương thiên cổ
mấy nếp lâu đài rộn gót son

ấy ai cưỡi ngựa chơi vườn cũ
khua trống chiêng xưa bóng chập chờn
kìa xem trăng mộng thành thiên cổ
hoa lá vin cành điệp dưới thôn

Em đi lễ Phật Vu Lan mới
dạo chùa lễ Phật nức hương sen
cho anh gởi chút tình ân ái
về dưới Phật đài vui với Em

TRẦN TUẤN KIỆT












Thơ TUỆ SỸ
































Cánh chim trời

Một ước hẹn đã chôn vùi tang tóc
Cánh chim trời xa mãi giữa lòng sâu
Nghe một nỗi hao mòn trong thoáng chốc
Một mùa thu một vạn tiếng kêu gào
Khuya còn lạnh sương mù và gió lốc
Thở hơi dài cát bụi cuốn chiêm bao
Bên cửa sổ bên kia đồi sao mọc
Một lần đi là vĩnh viễn con tàu
Đi để nhớ những chiều pha tóc trắng
Mắt lưng chừng trông giọt máu phiêu lưu

Bình minh

Tiếng trẻ khóc ngân vang lời vĩnh cửu
Từ nguyên sơ sông máu thắm đồng xanh
Tôi là cỏ trôi theo dòng thiên cổ
Nghe lời ru nhớ mãi buổi bình minh
Buổi vô thủy hồn tôi từ đáy mộ
Uống sương khuya tìm sinh lộ viễn trình
Khi nắng sớm hôn nồng lên nụ nhỏ
Tôi yêu ai, trời rực sáng bình minh?
Đôi cò trắng yêu nhau còn bỡ ngỡ
Sao mặt trời thù ghét tóc nàng xinh?
Tôi lên núi tìm nỗi buồn đâu đó
Sao tuổi thơ không khóc buổi bình minh?
 

  Thơ TUỆ SỸ

DUNG NGÃ * chỉ còn có nhau

Chúng ta chừng như mất hết
Chỉ còn có nhau.

Gửi các anh trại hai Sơn La năm 1976-77 như lời nhắn gọi.

Người ta nói người già thường sống quay về với quá khứ.  Vâng, điều này đúng !  Càng đúng cho chúng tôi, những “cựu tù” trại hai, liên trại hai, đoàn 776 Sơn La.  Tháng chín vừa qua (9/2012), bọn “bất chiến tự nhiên bại” chúng tôi lại có dịp gặp nhau tại nhà “cựu tù” Lê Hùng ở thành phố  Westminster, California.

Cho dù quá khứ dù có vui hay buồn, dù có hay hoặc dở; chúng tôi bây giờ đã là những người “thất thập cổ lai hi”, từ nhiều nơi trên đất Mỷ, quay về gặp nhau để cùng ôn lại, hướng về một dĩ vãng “tối tăm” của những năm 1976-1977.  Là những người lính chiến đã “gảy súng” gần 40 năm về trước, vào một ngày cuối tháng Tư, ngày mà nhiều nhà văn, nhà báo đã gọi là Tháng Tư Đen, và thi sĩ Thanh Nam đã viết:
                Một năm người có mười hai tháng
                Ta trọn năm dài một tháng Tư

VÕ THẠNH VĂN * hịch sông núi


Đánh cho để dài tóc. Đánh cho để đen răng.
Đánh cho sử tri: Nam Quốc anh hùng chi hữu chủ!”
(Hịch Tây Sơn)

Bài 1.
(1) Cha ông dựng nước giữ thành
Chí cao trấn ải. Tài lành yên dân
Mấy phen phạt Bắc kinh thần
Mưa rơi. Sương rớt. Mây vầng. Sao băng

HUỆ THU * Bài cổ phong

































 
Gửi anh Tường Linh

Nghe anh năm bệnh vừa ra viện
Ta đến thăm nhau thật ngậm ngùi
Tài tưởng đã thừa xây nghiệp lớn
Chẳng ngờ vận mệnh chẳng cần xui
Mình không hiểu nổi lòng thiên hạ
Nhân nghĩa cầm bằng chuyện nói chơi
Chỉ biết chia nhau quyền với lợi
Ngoài ra ... có thế mới là đời !
Thơ mình sở dĩ không đem bán
Là bởi xưa nay giá quá hời
Gác bút đêm ngày vài cuốn sách
Bạn bè man mác khắp muôn nơi
Anh ơi ! Về với văn chương vậy
Bảy chục mình hơn hẳn mọi người
Bảy chục ngày xưa ông Đỗ Phủ
Cho rằng đã hiếm ở trên đời!

Tôi tuy ngày trước đôi khi đọc
Vẫn nhớ người như nhớ chính tôi
Từ đất Hoa Kỳ nhiều kẻ nói
Tường Linh buồn lắm bạn mình ơi !
Tường Linh vẫn sống trong con cháu
Trong mỗi bài thơ để lại đời
Trong mỗi phút giây cùng bạn hữu
Uống say vài chén vỗ tay cười
Về đây hương vị còn đang Tết
Cùng xẻ chia nhau chút ngọt bùi

huethu

Tuesday, November 5, 2013

T.VẤN : Giải Nobel về Văn Chương 2013

Cuối cùng thì nhà văn nữ 84 tuổi người Canada, Alice Munro ,cũng đã được trao giải thưởng cao quý nhất về văn chương. Khởi sự viết năm 37 tuổi, và chỉ viết truyện ngắn, gia tài chữ nghĩa gần 50 năm của bà gồm 14 tuyển tập truyện ngắn, đã được hội đồng chấm giải xưng tụng là “ bậc thầy về truyện ngắn hiện đại “. Tuyển tập truyện ngắn thứ 14 , xuất bản năm 2012, có tên “ Dear Life “ , như lời bà tiết lộ trước khi biết mình nhận giải thưởng, sẽ là tập truyện ngắn cuối cùng . Nhưng có lẽ bà sẽ đổi ý. Một giải thưởng có tầm cỡ như giải Nobel về Văn Chương, có khả năng làm thay đổi nhiều thứ.

Monday, November 4, 2013

CUNG TÍCH BIỀN ♦ Nhạc điệu của bầy ong




Gởi Đ.Th.Th.

I-
Ngoài tên họ ghi trên giấy khai sinh, trẻ con thường có một tên gọi thân thương trong gia đình. Cháu bé gái bốn tháng tuổi, con một gia đình quyền thế, được gọi là Ong Con. Ong Con lúc chào đời hai bàn tay đầy đủ mười ngón xinh đẹp.

**
Tổ [quốc] ong, cũng như tổ [hợp] kiến, là những tập thể có tính tổ chức, tính kỷ luật bầy đàn rất cao. Muốn sống an toàn, cùng chia xẻ một cái lỗ nhỏ hình lục giác trong tổ [quốc], trước tiên mỗi “công dân ong” phải biết sống phải điều, phục vụ trong phân phận con ong thợ, vui vẻ khi được sai khiến, một chiều thuận trong hệ thống chỉ huy. Tính bảo trọng này, qua nhiều thế hệ, biến ra một căn bệnh mãn tính, là luôn phải thích ứng với hoàn cảnh bầy đàn.