|
Nghề
gì cũng kiếm ra tiền
Làm
thơ chỉ được bạn hiền, rượu cay
Thơ
với thẩn suốt tháng ngày
Vợ
phiền, vợ giận khi say rả rời
Thế
mà mê mải cuộc chơi
Thất
ngôn, lục bát thả lời văn hoa
Chuyện
mình lẫn chuyện ta bà
Thực,
hư ẩn hiện nhạt nhòa khó phân
Rọi
soi từ, ý xa gần
Chập
chờn bóng dáng căn phần nhân sinh
Tình
yêu, thân phận, nhục vinh
Thoảng
như tiếng gió phong linh chuyển vần
Nhưng
khi tranh đấu cùng dân
Vung
bút như kiếm bất cần nguy nan
Chữ
nghĩa gây dội tiếng vang
Quyết
tâm xóa sạch trái ngang, bất bình
Làm
thơ bạn đọc hiểu mình
Cái
vui tuyệt diệu, cái tình bao la
Nhà
thơ ở với thi ca
Tên
tuổi được nhắc. Nhưng mà nghèo xơ
Lời
này gởi đến bạn thơ
Đúng,
sai tùy định. Nghi ngờ cũng xong
Riêng
tôi lòng vẫn nhủ lòng
Nghiệp
thơ là vậy. Đèo bồng mà vui
Linh
Đông thôn
11/2013
|
Wednesday, October 30, 2013
TRẦN THIỆN HIỆP * vui thôi mà, bạn ta ơi!
TẠ TỴ * Họa Sĩ Và Người Mẫu
người mẫu NT Sinh [vợ BXP] |
Tặng Bùi Xuân Phái , người bạn đẹp của tôi
Hắn dơ thẳng búa đập mạnh nhát cuối cùng vào chiếc đanh thước thợ. Vốn cẩn thận, hắn đưa tay lên lay mạnh xem nó đã chịu nổi nặng chưa. Hắn thở phào khoan khóai, không ngờ rằng hôm nay mình dò đúng mạch vôi một cách dễ dàng. Soay người, hắn nhìn vòng quanh gian phòng mà chu vi không rộng quá 10 thước vuông, treo la liệt tác phẩm. Ánh sáng đùng đục của chiều cuối năm dọi thoi thóp vào mầu sơn tươi mát. Chiếc tảu thuốc lá, mang hình thù quái đản của chiếc đầu lâu sần sùi đè chĩu hẳn một bên môi hắn làm thành nụ cười nửa miệng. Đưa tay vuốt lại mái tóc thưa sòa trên vầng trán cao rộng, hắn mở to đôi mắt hung nâu nhìn đắm đuối vào bức tranh mới hoàn thành, thuốc sơn còn lóang ướt.
Tuesday, October 29, 2013
TRÚC THANH TÂM * gởi hồn ta trong nắng ấm GÒ CÔNG
|
Hạnh
phúc nhô lên thành chồi xanh biếc
Mây cứ trôi - Ai nhốt được mây trời Ta bắt gặp nắng vờn qua mái tóc Gởi hồn ta, nắng ấm Gò Công ơi !
Rất
xa lạ từ nhịp chân ta bước
Ta có quen - Em có hẹn bao giờ Nhưng sao cứ lòng ta hồi hộp lạ Mây trên trời bay quyện cũng thiết tha !
Người
có yêu - Sao tình hoài giấu mặt
Trời Gò Công rực rỡ giục lòng ta Những đắm đuối thời gian trôi rất khẽ Nức lòng ta, chiu chắt một hồn thơ !
Mai
xa lắm, Gò Công quên hay nhớ
Gởi tình ta ăm ắp một Cần Thơ Em cứ nhận giùm ta mùa hạnh phúc Sóng lòng ta , em nổi gió hẹn hò !
Những
dáng dấp của một thời con gái
Ta say mê, khao khát một tình đầu Những nháy mắt, những cười duyên bẽn lẽn Thôi cứ dành tất cả để cho nhau ! Gò Công, sáng 18-12-1988 |
TƯỜNG LINH * thông điệp
|
Trên cuộc đi dài khổ hạnh thi ca chàng lật sổ biên niên ngồi kiểm lại nghe rõ nhịp của trái tim thời đại quên soi gương tóc trắng tự bao giờ còn trong chàng đứa trẻ "nhân chi sơ" có thô thiển nhưng vô cùng chân chất yêu cuộc đời bằng tình yêu duy nhất không biết van xin cực lạc, thiên đường Mất vốn hoa niên, đắng vị hồ trường làm chú tiểu cuả chùa Thơ, hành đạo góp công quả soạn bài kinh Thi giáo nhận hình hài đa khổ kiếp nhân sinh và cũng không che dấu thói đa tình tình hạn hẹp sao đủ yêu vạn vật ? đâu chỉ mỗi mặt trời nuôi trái đất còn có chữ Tâm kỳ vĩ sáng ngời Thông điệp tình phát mãi vẫn không vơi chưa đắc đạo đã thấy mình thoát khổ với cả loài người chung niềm hạnh ngộ bài thơ xanh choàng trái đất thêm xanh chàng lại đi cùng nhân loại đồng hành nghìn năm trước, nghìn năm sau vẫn thế
hồn bút tịnh giữa
mọi tầm dâu bể
Tường
Linhviền chân trời tóc trắng rối theo mây |
NGUYỄN ĐÌNH TOÀN * ngày tháng
Tôi bước xuống lối đi, và mặc cho mưa hắt vào mặt rát và lạnh. Ông khách nhìn theo tôi trong mái hiên tối. Trời mưa tầm tã. Dưới những tàn cây cao và quãng trống hai bên đường gió thổi bạt hơi và mây đen dầy đặc. Sự rét mướt hắt hủi quấn lấy tôi. Đường vắng ngắt, chỉ còn những ngọn đèn đường tỏa ánh sáng xuống các vũng nước trên mặt nhựa, gió thổi làm lướt đi từng loạt. Tôi bỏ mũ cho mưa dội trên đầu và khi về đến nhà thì ướt hết cả người. Bà bạn chưa về.
Tôi thắp đèn, tắm rửa thay quần áo, nhớ đến tiếng nước dội của bà bạn hôm qua tôi không khỏi rùng mình, những dòng nước lấp lánh sáng và trong tuôn chảy trên người. Đó là hạnh phúc hay sự nhơ nhớp, bất hạnh ?
Monday, October 28, 2013
NGUYỄN AN BÌNH * bốn mùa tinh khôi*
Chiều
XUÂN thung lũng hoa vàng
Em tung
tăng giữa bạt ngàn sắc hương
Chập
chờn bướm lạ chiều sương
Ngẩn ngơ
ốc quạnh hiu buồn giả hoa.
Cuối mùa
HẠ trắng non xa
Hải âu
vỗ cánh trăng tà thinh không
Biển
thầm đá sỏi vô ngôn
Ngọc
quỳnh ráng ửng hoàng hôn ven đường.
Nụ hồng
sắc áo THU vương
Nghìn năm
hóa đá vàng ươm mây ngàn
Lưng trời
cánh hạc bay sang
Hoa vô ưu
nhỏ lệ tràn hương phai.
Tàn ĐÔNG
cành khẳng khiu gầy
Anh như
ốc mượn hồn xây tình nồng
Đành
thôi nhụy rã phai hồng
Đời như
cát bụi thinh không giang hà.
Hạc xưa
về khép cánh tà
Trăng
treo điếm cỏ la đà cầu sương
Nét tranh
vân cẩu vô thường
Em liêu
trai giữa phố phường thế gian.
Tháng 10/2013
- ý bài thơ phần lớn lấy từ tên các chủ đề trong bộ
thư
viện ảnh của Võ Thạnh Vân.
LAN ĐÀM * nỗi nhớ mùa thu
Gửi Phương/Tâm và
Những Người Tình Luật
Khoa Sàigòn
Từ độ thu về, em phung phí,
Ngày chiêm bao, đêm gối mộng
xưa.
Chiều phố núi suối buồn thủ
thỉ,
Chắc Sàigòn ướt đẫm dưới
mưa.
*
Hàng sao lạnh cổng trường rêu
phủ,
Hồ nước xanh lồng bóng mây
trôi.
Con đường vắng, Duy Tân, lá đổ,
Đã nghìn lần bước nhẹ, sóng
đôi.
*
Trưa tan lớp, cà phê góc phố,
Ngồi gần hơn, sách vở nhẹ
tênh.
Men có đắng, hồng thêm má đỏ,
Lời nói nào hồn chợt lênh
đênh.
*
Từ độ thu về, em gọi nhớ,
Cố nhân ơi, còn đó, ân tình ?
LAN ĐÀM
Sunday, October 27, 2013
VÕ THỊ ĐIỀM ĐẠM * những nụ cười trong ca dao
Hài tính của mỗi dân tộc mang một chất khí khác nhau. Khác nhau qua thể thức biểu lộ, qua thời gian, qua nếp sống vật chất cũng như tinh thần đặc trưng của mỗi xã hội. Như nhà triết học Pháp Bergson trong quyển sách luận về hài tính đã nói: “Muối hiểu biết cái cười, ta cần đặt nó lại trong hoàn cảnh tự nhiên tức là đời sống xã hội, nhất là phải xác nhận tác dụng hữu ích của nó, tức là một tác dụng xã hội.”
HÀ CẨM TÂM * Ngựa Chứng Trên Tường Giấy
@ Hà Cẩm Tâm |
Vào mùa
đông 1978 tôi có làm một cuộc triển lãm cá nhân tranh
sơn dầu tại trường đại học Washington
state.
Tôi thường làm triển lãm riêng một mình - vì thói quen
từ trong máu trong xương-, lâu thật lâu mới triển lãm
chung nhóm. Làm ra tranh là làm lao động tinh thần và chân
tay. Người mẹ bụng mang dạ chửa 9 tháng 10 ngày- có khi
sớm hay muộn hơn hai ba tuần hoặc một vài tháng- mới
sinh được đứa con đẹp ngoan, lại cũng có khi không đẹp
không ngoan. Người họa sĩ đầu chửa, óc mang đứa con
tinh thần nhiều khi cả mấy năm hay mấy chục năm mà
chẳng bao giờ nở nhụy khai hoa, vẫn mịt mờ bóng
chim tăm cá. Lại có nhiều khi anh ta hay chị ta mới
thai nghén trong một vài ngày an ổn bình thường mây
trắng trời xanh thì hạ sinh được đứa con vừa xấu
lại vừa vô duyên hoặc trong tâm trạng khủng hoảng bất
thường của một vài đêm nổi cơn điên loạn thì
chàng ta nàng ta lại đẻ ra đứa con uy nghi lẫy
lừng nam phương hoàng tử. Cũng có khi sinh đôi
sinh ba, không đứa nào giống đứa nào nhưng tất cả đều
là những giấc mơ kỳ ảo hiển lộ rong chơi trên khung
bố huy hoàng. Tông và gam. Màu và sắc và sự
lặng thinh, hơn biết bao lần cái lưỡi và bao nhiêu
cuộc họp hành.
NGUYỄN BẮC SƠN * mật khu Lê Hồng Phong
@ THANH TRÍ |
còn ngại hành quân động Thái An
cát lún bãi mìn rừng lưới nhện
mùa khô thiếu nước lính hoang mang
đêm nằm ngủ võng trên đồi cát
nghe súng rừng xa nổ cắc cù
chợt thấy trong lòng mình bát ngát
nỗi buồn sương khói của mùa thu
mai ta đụng trận, may còn sống
về ghé Sông Mao phá phách chơi
chia sớt nỗi sầu cùng gái điếm
đốt tiền mua vội một ngày vui
ngày vui đời lính vô cùng ngắn
mặt trời thoắt đã ở phương tây
nếu ta lỡ chết vì say rượu
linh hồn ta chắc thành mây bay
linh hồn ta sẽ thành đom đóm
vơ vẩn trong rừng động Thái An
miền bắc sương mù giăng bốn quận
che mưa dùm những nắm xương tàn
Subscribe to:
Posts (Atom)