Riết rồi, máu chảy ngược không gian
Bởi vũ trụ ngày nay đầy núi lửa
Khắp tinh cầu rặt một dòng ngạ quỷ
Đùn. Đùn lên, những gò mối cô hồn
Tầng ngoại tuyến chiếu thấu vô thường
Khiến tấc đất ngọn rau nhìn thật lạ
Tro than của hồn thiêng vạn kỷ
Đã bao lần cháy rụi giữa mưa sao
Thiên tượng đầy nguyên tử phủ đầu
Quê hương khô cạn trăm bề nứt nẻ
Khí lực tổ tiên đầm đìa đất khổ
Mà thiên thời rầm rập nhuộm hoàng hôn
Quạ đen bay về ngậm thiên thạch soi căn
Thấy non nước rằn ri quỷ đói
Đằng đằng lũ ma trùng độc thoại
Vạn cốt khô, thủy quái biển Đông
Sóng chín đầu đập vỡ móng rồng
Dịch xung huyết ngửa nghiêng lịch sử
Côn trùng gáy suốt ngàn thế hệ
Cửu Long Giang thoi thóp trăm dòng
Giặc ô mã chạy mãi quanh hồn
U quái mọc đầy quanh bão lửa
Thế gian lạnh một thời phù thủy
Đổi dung nhan như thuật trường sinh
Xé tan hoang sử ký ngàn năm
Chim ích tắc nội thù đỏ lệ
Cột đồng hạt nhân dựng quanh bốn biển
Hồn tiền nhân khóc giữa huyết kỳ
Chiếu vua già giữa biển Đông, ghi
Lý Thường Kiệt đọc từ ngàn năm trước:
" Nam Quốc Sơn Hà Nam Đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Nhữ hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư "
Cứ nói như đọc câu sấm giảng
Trời biên thùy còn có một màu trăng ?
Quỷ độc cước đang ngồi trên quốc sử
Trống đồng ngựa sắt ngủ bên thềm
Kẻ nội gián đã ngàn năm cướp nõ
Tội Mỵ Châu tin lông ngỗng hoàn nguyên !
Trong phải trói nô tài, ngoài bắt giặc
Tiếng Diên Hồng sấm sét động lưng trời
Máu nghĩa sĩ dựng ngược tóc tai
Nguyễn Biểu ăn nhản cầu phương Bắc
Vũ trụ bừng lên trong đáy mắt
Khắp tinh cầu đâu chỉ một trung hoa
Soi từng tia tử ngoại vạch thiên thu
Cổ nhân nói chạy trời đâu khỏi nắng
Trí óc Chiêu Thống sá gì quê quán
Nguyễn Trải vi thần thả lá, hịch truyền
U quái trần kha vì đọng máu tương lân
Nên nỏ ngũ sắc móng rồng tay giặc
Trời biên cương ngập đầy trăng máu
Nguyệt nghiêng liềm, thể phách ai đây ?
Núi thẩm sông dài chiều cố xứ
Rượu đầy, quan tái lạnh trùng vây ...
NGÔ NGUYÊN NGHIỄM