văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Monday, February 28, 2022

Tường Linh ** Đi giữa đôi bờ

langariver_wm_ttthinh


Tôi về, thuyền ngược nước sông Thu

Thăm thẳm nguồn xa, núi mịt mù

Mưa vẫn còn mưa, chiều vẫn lạnh

Đôi bờ hiu hắt, bãi hoang vu

 

Đứng lặng trong mưa Vĩnh Điện buồn

Chân cầu trắng xóa nước sông tuôn

Thuyền lên mắt nuối bờ sông khuất

Cổ tháp Bằng An lạnh lẽo hồn

Văn Quang ** Ăn gì cũng có thể chết !!



Viết từ Sài Gòn.


Trong phần này, tôi chưa nói đến những mưu kế cùng sản phẩm độc hại của Trung Quốc ồ ạt tung vào thị trường Việt Nam trong thời gian vừa qua, không từ một thủ đoạn nào họ không dám làm. Đó chính là một cuộc xâm lăng, từ việc dùng tàu sắt đâm thẳng vào tàu đánh cá của ngư dân đến việc xuất sang Việt Nam những thứ đồ chơi của trẻ em nhiễm độc gây ung thư. Phải viết một bài dài mới phân tích hết được thủ đoạn ngày càng tàn độc của “người bạn láng giềng bốn không tốt, 16 chữ đen sì” này, chúng ta sẽ bàn đến vào một bài khác.

Ở đây tôi chỉ nói đến những thủ đoạn của chính đồng bào chúng ta hạ độc người dân Việt Nam mình.

Nguyễn Nam An ** LAN NHỎ


Đi đâu người cũng theo ta cả

Mùa xuân cho nhau – này hương hoa

Lan ạ năm nay ngày vui đến

Ta lại đi vô rồi đi ra!


Cũng lâu người đỡ tay ta đó

Một gánh giang hồ một gánh lo

Thì ra năm tháng trôi qua hết

Chỉ có buồn này ngày một to

TRẦN HOÀI THƯ ** Đôi Mắt



Thêm một mùa thu trở lại. Thêm một bầu trời trắng xám như mang theo một nỗi buồn, cúi đầu đưa ti­n những ngọn lá trở vàng. Và với tôi, thêm một khóa học nữa lại trở về.


Tôi bắt đầu mang lại chiếc áo len mỏng, bỏ lại tập vở, cuốn sách vào school bag để tiếp tục cuộc hành trình. Kiến thức hay là cơm áo. Có lẽ là cơm áo cũng nên. Cái giấc mơ hôm qua của một tên đàn ông da vàng, đến từ một đất nước nghèo khó, lạc hậu, tai ương, trước một thế giới văn minh kỹ thuật, bao bọc bởi computer, điện thoại, fax, bây giờ đã trở nên buồn nản. Hay tại số tuổi của tôi, chẳng khác những chiếc lá vàng đầu tiên rụng xuống trên thềm cỏ. Mùa thì lúc nào cũng về đúng hẹn. Nhưng trong tâm hồn tôi, mùa đang thay đổi theo từng bánh nhịp của thời gian. Hôm qua, bao nhiêu phấn kích khiến tôi đêm ngày tìm tòi học hỏi, như một tên vô sản được chia một gia tài giàu có. Hôm qua, tôi đến trường, tai căng, mắt miệt mài, hồn đắm chìm trên trang sách vở. Hôm qua, tôi cứ nao nao đợi chờ ngọn gió chuyển mùa. Nhưng bây giờ, mệt và cô đơn. Mười hai năm làm việc với chừng ấy thứ. Cobol thì cũng như Fortran, thì cũng như C++. Unix thì cũng như IBM. Perform thì cũng như Do. Object thì cũng như không Object. Tất cả thì cũng là những bit 1 bit 0 trùng trùng điệp điệp luân lưu bằng tốc độ sấm sét. Nhưng chao ơi, trong tôi, trên da thịt tôi, những sợi tóc của tôi, não bộ của tôi, còn trăm ngàn bit đời sống tiếp tục bỏ đi theo từng sát na. Để lại nỗi u hoài, hụt hơi, đuối sức.

Sunday, February 27, 2022

MINH NGUYỄN ** KỲ QUAN ĐÁ DỰNG

 

Để không phải mất nhiều thời gian di chuyển từ Hải Phòng về Bãi Cháy, trung tâm du lịch của tỉnh Quảng Ninh, khám phá các khu vui chơi hiện đại Sun World Hạ Long Complex, khu vui chơi trên Ba Đèo, khu bảo tàng Quảng Ninh, khu vui chơi Tuân Châu; đặc biệt, ngồi thuyền du ngoạn trên Vịnh Hạ Long, một trong 7 kỳ quan thiên nhiên được thế giới công nhận. Nên ngay trong đêm, từ Đồ Sơn về lại Thanh Hóa, tôi đã lên mạng tìm công ty lữ hành nào đó, có chương trình đón khách từ Hải Phòng về Bãi Cháy, rồi đưa đi thăm Vinh Hạ Long trong khoảng thời gian nửa ngày? Và quả nhiên, tôi đã không phải uổng phí thời gian, vì ngay sau khi nhấn chuột enter, tức thì màn hình máy tính hiện ra hàng loạt công ty cho tôi lựa chọn. Thêm nữa, trong thời gian dịch bệnh Covid 19 chưa thật sự qua đi, khách du lịch vẫn còn thưa thớt, nên giá vé khách sạn, vui chơi, ăn uống, tham quan Vịnh Hạ Long, đều được giảm gần phân nửa. Thấy vậy, tôi liền chọn ngay công ty dịch vụ lữ hành tương đối có tiếng tăm, đặt luôn 2 vé đi thăm vịnh cho tôi và Như. Nhờ vậy, đúng ngày giờ hẹn, sáng sớm một chiếc Limousin đã có mặt chờ sẵn ở trước cửa nhà Như, đồng thời cũng là khách sạn tôi ở, đón bọn tôi từ Hải Phòng chạy thẳng tới Cảng tàu khách Quốc Tế Hạ Long.

NGÔ NGUYÊN NGHIỄM ** NGÀY TRỞ LẠI THẤY QUÊ XƯA NHƯ BÓNG CHIM TĂM CÁ




Chiều đứng bên bờ con suối cạn

Bỗng nghe chim động ở trong lòng

Trở lại hay mình một bến sông

Nước chảy lạnh lùng bên gió hú ...


Tàng cổ thụ gie nơi trú ngụ

Mươi năm ẩn náo bóng giang hồ

Bẻ giáo quăng vào đám củi khô

Đốt lửa hơ xem đời ấm lạnh

TUỆ SỸ ** Thuyền Ngược Bến Không

Tuệ Sỹ

Dưới hiên mưa vắng hồn khua nước 
Thả chiếc thuyền con ngược bến không 
(Thơ Viên Linh, Thủy mộ quan)

Tôi sinh ra thì thế chiến II đang hồi kết thúc. Lớn lên chút nữa, khi biết nghe và hiểu, những chuyện vãn người lớn về việc đánh nhau đâu đó, lúc nào đó, bao giờ cũng hấp dẫn như chuyện cổ tích. Mà hình như đó lại là những chuyện mà tuổi con nít của tôi được nghe nhiều hơn là chuyện cổ tích. Trong gia đình tôi, thỉnh thoảng thấy vắng đi một người lớn. Rồi lại nghe những câu chuyện thì thầm. Mấy chú, mấy anh lớn, đã từng ẳm bồng tôi, bỗng chốc họ trở thành nhân vật trong truyện cổ tích. Cách mà người lớn kể chuyện, lại làm cho không khí của chuyện cổ tích ấy càng trở thành huyền bí.

phan bá thụy dương ** Bài Tâm Ca Vô Niệm



1 -

Kìa ai,

bên suối ôm ảo tượng

Mắt dã hoang vu bụi lốc huyễn hờ

Vũ trụ chết -

tầng âm thanh lắng đọng

Tay ơ hờ vuốt gió hát bâng quơ


Tâm niệm lặng,

lững lờ sương ốc đảo

Gánh càn khôn u ẩn tiếng mưa khơi

Tóc khô kiệt kết tinh mùi thủy thảo

Thoáng mờ xa từng lượn sóng rã rời

Hà Thúc Sinh ** Phía có nắng



Đại dịch bùng nổ thì như mọi nơi trên thế giới, thành phố nơi quận hạt nhỏ này cũng sập cửa lại. Mọi hàng quán, cửa tiệm, chợ búa và các nơi sinh hoạt, ngay ngôi thánh đường cũng đều khóa trái và nhạt dần hơi người. Tất cả như bị một tấm màn bao la vô hình trùm kín, không một sinh vật nào dù nhỏ nhất thoát được ra ngoài.


Nhà tôi nằm trong giáo phận Chúa Thánh Linh, nơi có ngôi thánh đường  hơn hai trăm tuổi lọt giữa những con đường trồng toàn thông kim và sồi.

Và từ khi như mọi người thất nghiệp nằm nhà, tôi quen mặt ông cụ. Ngày nào cũng thế, khi nắng mười giờ leo lên hai phần ba tháp chuông thì, với tờ báo cũ bọc cái gì đó kẹp nơi nách, cụ đi qua nhà tôi và tiến về phía ngôi thánh đường. Nhìn bề ngoài cụ gầy nhưng có nét đạo mạo của một cụ già người Á đông với bộ râu bạc ba chòm. Nhưng tôi không đoán được quốc tịch của cụ.

Thursday, February 24, 2022

Hiệp Kim Áo Tím ** LẠC GIỮA RỪNG THÔNG




Chiều xuân lạc lõng giữa ngàn thông
Hồn chợt bâng khuâng, thoáng chạnh lòng

Nhớ nơi xa ấy ai rong ruổi
Như cánh chim kia mãi phiêu bồng

Em mãi ngàn năm cứ ngóng trông
Từ đầu xuân đến lúc tàn đông