văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Saturday, September 28, 2019

NGUYỄN AN BÌNH ** ĐI QUA MÙA NƯỚC NỔI


1-
Nhà em chạm mớn nước
Nước tràn qua cánh đồng
Chống xuồng đi hái súng
Bèo xanh bừng đỏ bông.

Những cánh hoa tim tím
Thương áo gái đồng bưng
Cay xè con mắt ướt
Khói cơm bay lưng chừng.

NGUYỄN THUỴ LONG ** "Chú Tư Cầu” Lê Xuyên



Sài Gòn 1999: Nguyễn Thuỵ Long
 - Nguyễn Mạnh Đan - Uyên Thao.
Viết hồi ký, viết hoài về chuyện chết chóc, sự khốn khổ của kiếp người, chính người viết cũng thấy nản. Nhưng làm sao được, vì chính những người nằm xuống đó là chỗ thân tình của tác giả, anh em, bạn bè, hoặc là người mà tác giả ngưỡng mộ, một nhà văn, một nhà báo, một thi sĩ nào đó. Tôi nghĩ cũng là chuyện thường thôi, không oán trời oán đất gì hết, hay đổ lỗi cho ai. Con người ta chẳng qua có một số mạng, trời cho sướng thì được sướng, trời bắt khổ thì phải khổ mà thôi. Như một lần nhà văn Lê Xuyên nói với tôi.

BÙI NGỌC TUẤN ** Chỉ là lá rụng ngoài sân


  
chỉ là lá rụng ngoài sân  
sao nghe như thể xa gần bóng trăng  

chỉ là màu của thu vàng  
sao nghe như thể thời gian trở về  

chỉ là gió thoảng cuối hè  
mà sao như thể tình quê dạt dào

ĐỖ HỒNG NGỌCc ** Saigon bây giờ.

Saigon bây giờ không thấy có người đẹp nữa! Xưa ra đường cứ thấy người ta vừa chạy xe vừa… ngoái đầu lại để nhìn gái đẹp, phụ nữ xinh đẹp ! Bây giờ hết rồi !!!
Bây giờ ra đường người con gái nào cũng trùm kín mặt, mang vớ dài tay, găng tay kín mít, áo khoác sùm sụp, đầu đội mũ bảo hiểm, chỉ chừa hai con mắt lom lom qua kính bảo hộ… !

TRẦN THIỆN HIỆPp ** ẩn hiện vầng trăng

em đi qua mùa xuân mùa hạ
mây nào che nắng vai em
gió nào bay mái tóc
đường em vui bóng hạc, màu hoa (?)

ta với gió chừng non thiên cổ
đợi em về lối cỏ
hoàng lan
cơn mê bạt ngàn sương sớm
tiếng chim rừng nhớ tiếng em ca

Monday, September 23, 2019

HẢI PHƯƠNG ** và gió mấy ngọn mầm sơ sinh từ biển



Có phải em là thi ca 
thi ca là mái nhà hữu thể (em)
thơm tho ngực mở rộng thể tích lục địa ngôn ngữ và diện mạo mặt trời nung nấu tâm linh hừng đông mẩy ngọn.

HỒ TRƯỜNG AN ** Đập đá gặp ngọc, đãi cát tìm vàng

Hồi 7 tuổi, tôi được nghe người thím dâu tôi kể chuyện Giai Nhân và Ác Quỷ (tên nguyên gốc bằng tiếng Pháp là La Belle et La Bête) của Nữ Bá tước Jeanne  de Leprince de Beaumont. Chuyện kể một hoàng tử bị một mụ phù thủy trù ếm trở thành con ác quỷ (quái vật đúng hơn với mình người mặt thú). Bà ta dặn chàng rằng sau này nếu có cô gái nào yêu chàng với tấm lòng chân thành thì chàng sẽ xinh đẹp trở lại. Quả vậy về sau, có một cô gái đẹp người lẫn đẹp nết, sau một thời gian sống chung với chàng, tìm ở chàng một tâm hồn cao thượng nên yêu chàng tha thiết và bằng lòng kết hôn với chàng. Tức thì chàng hiện nguyên hình trở lại một hoàng tử  xinh đẹp như các vị nam thần trên Thiên đình tận ngọn cao sơn Olympia.

Friday, September 20, 2019

NGUYỄN AN BÌNH ** QUA SÔNG HẬU MÙA NƯỚC NỔI


Lại qua sông Hậu mùa nước lớn
Lũ ngập ngừng trôi mấy cửa sông
Đâu mùa tôm cá xô con sóng
Phù sa về ngọt đỏ Cửu Long?

NGÔ NGUYÊN NGHIỄM ** TIẾNG GIÓ



Tiễn biệt Phụ thân đi vào cõi nhớ
(Ngày 21 tháng 8 âl 1988)

Dốc tây sườn núi đá ngổn ngang
Hơn nổ nào còn vương nội cỏ
Hiện trường phảng phất tiếng chim rền
Bốn phía hoa nho phơi thắm đỏ

TRẦN THIỆN HIỆP ** Trong dòng nhật nguyệt

              -  gởi pbtd                                    

từ tiếng khóc chào đời
ta trôi trong dòng nhật nguyệt
như gió cuốn mây bay sóng đẩy thuyền
vô thuỷ vô chung càn khôn sinh diệt
thì được thua nào khác cuộc cờ
tâm khai ngộ
có-không toàn bào ảnh
chuyện buồn vui một thoáng mây trời
sống ngẩng mặt khắp đường dương thế
ta có em
thơ rượu ấm men đờ

Thursday, September 19, 2019

TÔ KIỀU NGÂN ** Em Cũng Như Mây



Ta nằm trên bải vô thường
Im nghe sóng động trùng dương dạt dào

Mới hay đời giấc chiêm bao
Tìm đâu son sắt đâu nào được thua

Xoá bày trăm vạn cuộc cờ
Rồi ra tỉnh một cơn mê hãi hùng

Sunday, September 15, 2019

ĐỖ HỒNG NGỌC ** “ĐỂ LÀM GÌ ?”


André Maurois trong cuốn “Nghệ thuật già” (L’art de vieillir)  có nói rằng khi nào trong đầu mình nảy ra cái ý “Để làm gì?” thì lúc đó mình đã già thiệt rồi!
Tôi vừa mới nói “già thiệt” phải không? Ấy, bởi vì lâu nay mình vẫn biết là đã già, đang già tốc hành, già khú đế mà vẫn cứ nghĩ là mình đang “già giả” thôi! Mà không phải mình tôi nghĩ đâu nha. Ông họa sĩ “trời ơi” là Picasso có cái hình này bạn coi nè.

Friday, September 13, 2019

TRẦN THIỆN HIỆP ** trí nhớ nàng


biển rộng
em từ bên kia biển
bước chân lên lục địa rừng này
trong trí nhớ từng cơn sóng đuổi
đẩy đưa trôi vết tích một đời
mỗi nhìn lại
mỗi ngậm ngùi thăm thẳm
giữa thực hư những mộng mị đêm dài
trăm năm rỗi ai khóc cho ai
thanh âm lạc cõi mù khơi hoang dã

ĐỖ BÌNH ** PHỐ TÀU PARIS



Chiều trên Phố Á Châu se lạnh
Nắng đầu thu vàng sợi mong manh.
Đường năm cũ đầy người lưu lac
Nay tìm đâu trong khách bộ hành?

THIẾU KHANH ** LẠI NÓI VỀ BA TÀU VÀ CÁC CHÚ




Trong một bài viết, “Cớ sao gọi người Trung Quốc là “Tàu”!” đăng trên website báo Người Lao Động (https://nld.com.vn/tieng-viet-tinh-tuy/co-sao-goi-nguoi-trung-quoc-la-tau-20141122214910842.htm), tác giả, học giả An Chi cho rằng (trích) “Tàu là một yếu tố Hán cổ và trong tiếng Hán cũng như tiếng Việt còn có nghĩa là “xe”. Tàu (trong tàu bè) là một từ Việt gốc Hán bắt nguồn ở một từ ghi bằng chữ mà âm Hán Việt hiện đại là tào, có nghĩa là “thuyền”. Chữ tào này cũng thông với chữ tào , mà theo biện luận của Lưu Quân Kiệt trong Đồng nguyên tự điển tái bổ (Ngữ văn xuất bản xã, Bắc Kinh, 1999) thì đều còn có nghĩa là “xe”. Cái nghĩa “xe” của từ tàu vẫn hiện hành trong tiếng Việt. Cứ so sánh tiếng Bắc, tiếng Nam thì thấy ngay. Cái mà trong Nam gọi là tàu thì ngoài Bắc gọi là thuyền. Rồi ngoài Bắc gọi là tàu hỏa thì trong Nam gọi là xe lửa. Thế là cái nghĩa “xe” đã thấp thoáng trong danh ngữ tàu hỏa (nếu không đi sâu vào từ nguyên thì dễ hiểu lầm đây là cách dùng theo ẩn dụ). Rồi ngược lên đầu thế kỷ XX, cả trong Nam ngoài Bắc đều gọi máy bay là tàu bay. Thế là cái nghĩa “xe”, mở rộng là “phương tiện chuyên chở”, đã nằm ngay trong danh ngữ tàu bay. Cho nên, trong thành ngữ tàu bay tàu bò thì cả hai thứ “tàu” này chẳng qua đều cùng là “xe”. Vậy thì có lẽ ta sẽ biện luận rằng vì ngày xưa Tàu sang ta bằng xe nên tổ tiên ta đã gọi họ là “Tàu” chăng? Nên nhớ rằng họ đã sang ta từ xưa và sang thành nhiều đợt, lẻ tẻ có, thành đoàn có và đây là cả một câu chuyện dài. (ngưng trích)

Monday, September 9, 2019

TRẦN VẤN LỆ ** Khi Trái Tim Còn Đập



Em nói nhỏ:  “Em thương anh lắm”.  Anh bị lãng tai, nghe tiếng mất tiếng còn.  Ngó ra trời, lúc đó hoàng hôn.  Anh quay lại, hôn em đắm đuối… 
Ngó lên trăng, thấy cây đa thằng cuội.  Trăng thấy hoài, trăng mấy tuổi rồi trăng?  Và Cuội ơi, sao lại cứ là thằng?  Lên Ông đi!  Lên Cụ đi!  Cho tôi nhờ một tí!

*NGUYỄN AN BÌNH ** CHUỘT VÀ NGƯỜI


                             
Từ ngày ông y tá già về hưu dọn về ở cái xóm gà thì đã thấy lão Thìn thợ săn chuột có số má trong làng nghề nầy từ lâu. Lão Thìn tham gia vào đội quân săn chuột cống thành phố và trở thành một cao thủ từ lúc nào không ai biết, chỉ biết lão sống chung với loài gậm nhắm hôi hám mang đầy mầm bệnh như những người bạn gắn bó thân thiết làm cho người ta tưởng tượng nếu một ngày nào đó không có sự hiện diện, tiếng kêu la náo loạn và mùi hôi hám đến nổi thân thuộc sẽ làm lão chết mất. Trong ngôi nhà của lão suốt ngày luôn nghe tiếng kêu chít chít, tiếng cắn xé nhau của lũ chuột bị nhốt trong lồng chờ đến giờ được hóa kiếp siêu sanh về miền cực lạc trở thành những món mồi nhậu hấp dẫn cung phụng cho đám thượng đế phàm ăn tục uống mỗi chiều,và nhất là mùi tanh đến tởm lợm của loại động vật sống chui rúc trong cống rảnh, kiếm ăn ở những đống rác dơ bẩn hôi hám nơi người ta mỗi ngày vứt đi những thứ không cần thiết trong sinh hoạt hằng ngày từ những vật dụng đã hư hỏng, những thùng giấy lon bia đến những món đồ ăn dư thừa ôi thiu đang phân hủy lên mùi , nhất là mùi hôi ấy bốc lên từ đám  bầy nhầy mà vợ chồng lão thu dọn sơ sài không hết  ừ những con chuột đã thành phẩm sắp đem đi giao cho khách hàng là chủ những quán nhậu bình dân hay nhà hàng lên đời trá hình ở khắp nơi trong thành phố, cũng may nhà lão ở cuối xóm gà lại cách khu dân cư một khoảng sân trống dù vậy mỗi lần có cơn gió mạnh thổi qua cũng làm dân cư xóm gà phải bịt mũi, vả lại mỗi ngày dân xóm gà đã lục đục bỏ đi từ sớm tỏa đi khắp nơi tìm sự mưu sinh đến tối mịt mới về nên cũng chẳng ai quan tâm lắm đến cái nghề của lão. Ở cái xóm gà dân tứ xứ tụ tập về đây, làm đủ mọi nghề thượng vàng hạ cám, từ lao động chân tay đến công chức nơi công sở, từ mấy bà mua gánh bán bưng đến những cô cậu sinh viên tỉnh xa lên thành phố học không đủ tiền mướn những chổ tươm tất an toàn hơn và cũng có đủ các thành phần trong xã hội lưu manh có, lương thiện có nhưng hình như có một qui luật bất thành văn: làm cái gì thì làm nhưng đừng đem chuyện chém giết, lừa đảo, giựt dọc chửi chó mắng mèo gây xáo trộn ầm ĩ đêm khuya ở cái xóm nầy là ô kê, chuyện nhà ai nấy lo, ông y tá già thấy mình dọn về sống ở cái xóm nầy những ngày còn lại như vậy là tốt lắm rồi.

Thursday, September 5, 2019

ÂU THỊ PHỤC AN ** Trạm Cuối


Hai phòng lạnh, mỗi phòng 3 giường, còn lại là 4 phòng lớn hơn, có quạt máy, chứa được mỗi phòng khoảng 10 giường. Ngoài hành lang dọc theo các phòng hầu như lúc nào cũng có 2 dãy người nằm chờ. Nằm trên các giường ấy , tất cả đều là bệnh nhân của khoa điều trị giảm đau và các triệu chứng của bệnh ung thư.

Sunday, September 1, 2019

TRẦN THIỆN HIỆP ** Tây Hồ


      
                 Chuyện người về từ
                         Trường Sơn Tây

Tây Hồ chiều nay mưa bay
Hàng phượng già chớm xanh màu lộc mới
Vắng đâu rồi một bóng áo thiên thanh
Đường em về thuở nào chiều tan học
Trong mộng mơ có lãng mạn thơ tình
Nước Tây Hồ lung linh mắt em sóng gợn
Nắng Tây Hồ ngả bóng lối Làng Hoa
Em về với những cội đào, những hàng cây kiểng
Và trăm màu hoa rực rỡ một góc chiều
Về với đầm ấm thương yêu
Đầy mơ ước tuổi dậy thì con gái

NGUYỄN ĐỨC TÙNG ** Tân Liêu Trai

Hoan vốn người miền Trung, trôi nổi vào Sài Gòn làm nghề buôn bán lặt vặt, trơ trọi một thân, không vợ con, chẳng điền sản gì ráo ngoài các căn nhà nhỏ. Nhưng đó không phải là nhà của chàng. Rằm tháng giêng Hoan vào vườn Tao Đàn. Người đi lễ bái đền Hùng rất đông. Trên loa phóng thanh đọc đi đọc lại rền rĩ bài thơ Đất nước của Nguyễn Khoa Điềm, trước cửa đền Hùng vô số con đồng hát, mỗi người đem theo hàng chục đệ tử, quỳ lạy lung tung trước một bàn thờ. Hoan không hiểu sao trong đền Hùng có ba bàn thờ, một thờ vua Hùng ở chính giữa, một thờ mẹ Âu Cơ ở một bên, một thờ một bậc bô lão râu dài ở bên kia, mà chàng không biết là ai, đoán là vị hoàng tử nhỏ nhất của vua Hùng, chỉ lấy làm lạ là nhiều người thắp nhang khấn bái ở đó, rút tiền ra không ngớt cho vào cái khe hẹp ở bụng của tượng, dưới rốn.

NGUYỄN AN BÌNH ** Mùa Thu, về trường cũ


* Gởi những ai đã từng học hai ngôi trường 
Phan Thanh Giản, Đoàn Thị Điểm - Cần Thơ

Tháng tám, lá vàng – em còn nhớ
Tôi về trường cũ một chiều mưa
Ve ngủ từ lâu trong lòng đất
Đâu đợi em về đón thu xưa.