Có phải em là thi ca
thi ca là mái nhà hữu thể (em)
thơm tho ngực mở rộng thể tích lục địa ngôn ngữ và diện mạo mặt trời nung nấu tâm linh hừng đông mẩy ngọn.
Gió mẩy ngọn mầm sơ sinh từ biển
hải cảng cô đơn mở neo những con tầu đau điếng ra đi nhạt nhòa dấu cổ sơ biệt tích
ta biệt dạng buổi sớm mai không có em khung cửa bảo tàng viện trí nhớ hờ hững khép.
Lỡ mai sau không còn bọn thi sĩ làm thơ thứ thiệt nhân loại (và trái đất) sẽ bị hủy diệt trong sa mạc nung nấu
chính em là thi ca làm địa cầu xanh mát
mùa màng em gieo xuống luống cày thời gian những mộng mị và những giấc chiêm bao vĩnh cửu rằng tình yêu là lương thực cho thế giới đói
rằng giòng sông lặng thinh trôi theo những hò hẹn và rác rưởi
còn ta kẻ hoài vọng tháng giêng
ngóng đợi những mùa gặt bội thu hư vô
và gió
mẩy ngọn mầm tử sinh từ biển.
Có phải thi ca lay chuyển ngũ quan không ngừng chấn động
như độ rung êm ái đêm ngày của địa cầu
như độ rung em cảm xúc toàn diện sắc mầu lãng mạn của thế kỷ pha trộn hừng hực thổ nhưỡng lịch sử nhiệt đới đốt cháy rụi tàn đời sống lúc nào cũng đang nhen nhúm.
Có phải em là sa mạc xanh của thơ
tháo nước tràn lũ vào những giòng sông khô cạn ngọn nguồn tươi nguyên cảm xúc
và ta be bờ nguồn cơn giữ lại
giữ lại mãi mãi dấu yêu còn sót những tương tàn vụn vỡ.
Có phải thơ là tất cả nên cũng là không
không tất cả muôn ngàn thế giới bày biện cho riêng cơn hồng thủy tràn ngập mặt đất
ta chìm lún sâu vào em tan biến những khoảnh khắc hiện sinh bọt bèo đau đớn
nhưng không thể nào kết thúc âm mưu đào thoát trốn chạy khỏi
linh hồn trói buộc ta đậu lại rúc vào tóc em ngủ không rời buổi chiều muộn cuộc tái sinh đỏ lửng.
Có phải gió mẩy ngọn mầm sơ sinh từ biển
ở chỗ sóng vỗ trũng xuống phía dưới xa chân trời vời vợi ngọn hải đăng mơ màng ngậm cứng vành trăng
em cấn thai thơ ta
càn khôn cấn thai địa cầu xanh
biển hàm tiếu nguyên đán.
Âm vọng tháng giêng em không ngớt nguồn cơn ở chỗ nách lá mọc rễ tâm linh hừng đông cồn cào nứt mở
Và Gió Mẩy Ngọn Mầm Sơ Sinh Từ Biển.