Thoáng chút tuổi thơ chìm sâu ký ức,
Kỷ niệm nhạt nhòa còn mãi trong ta,
Theo với thời gian chút còn chút mất,
Vẫn thấy ngậm ngùi trong nỗi xót xa.
Thoáng chút tuổi xuân rời xa phố thị,
Sống với bạn bè trong buổi binh đao.
Lửa đạn sa trường đứa còn đứa mất,
Thỉnh thoảng về thành lòng thấy nao nao!
Thoáng chút tình yêu theo đời lận đận,
Như nước xa nguồn chỉ một lần thôi.
Bao khốn khó trên vai người lính trận,
Vẫn cứ xuôi dòng theo kiếp nỗi trôi...
Thoáng chút tình quê đêm dừng chân nghĩ,
Đổi lại nhọc nhằn những sợi yêu thương.
Ta cảm ơn em chút tình tri kỷ,
Đã cho ta người lính trận qua đường.
Rồi một thoáng quê hương bừng lửa dậy,
Lớp vào tù lớp trôi nổi bi thương!
Bao tan tát cũng đến từ dạo ấy,
Một dải tang buồn phủ kín quê hương.
Dừng lại đó một đời trai lở bước,
Thương chút qua rồi còn lại gì đây.
Những mơ ước theo chân người thuở trước.
Vẫn xa vời từ cuối nẽo chân mây...
Còn lại để mang theo đời sầu hận,
Vẫn một lòng son sắt mãi trong ta.
Ta vẫn giữ chút tình đời lính rrận,
Hẹn ngày về xóa hết nổi phong ba...
Từ lê gót dấu chân đời hệ lụy,
Vẫn còn in trên thành cổ rêu phong!
Khi tan tác mới thấy người tri kỷ,
Để cùng chia bao nỗi bận bên lòng.
Nguyễn Thanh Huy