văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Sunday, January 19, 2014

TUỆ SỸ * không đề


Bờ bến lạ chút tư tình với bóng
Mây lạc loài ôi tóc cũ ngàn năm
Nào đâu nữa tóc em như gió cuốn
Người ra đi tâm sự với hoàng hôn

Tượng đồng tạc bóng cô liêu
Trời xanh tóc trắng bao nhiêu chuyện rồi

Này đêm rộng như khe rừng cửa biển
Hai bàn tay vén lại tóc xa xưa
Miền đất đỏ trăng đã gầy vĩnh viễn
Từ vu vơ trong giấc ngủ mơ hồ

PHAN TẤN HẢI * Chàng, Nàng Và Buổi Chiều



Có một sợi tóc bạc lấp lánh bên trái màng tang của nàng. Chàng đoán nàng không nhìn thấy khi soi gương sáng nay. Chàng cũng không muốn nói, nhưng tự nhiên thấy hơi xót xa. Có thể chàng cũng có vài sợi bạc mà nàng nhìn thấy và chẳng hề hở môi. Đôi mắt nàng cúi xuống, tay vẫn cầm muỗng khuấy ly cà phê. Chàng ngả người ra, chân chạm chiếc va ly nhỏ của nàng. Còn hai giờ nữa mới tới chuyến bay của nàng.

“Anh lúc nào cũng tôn trọng em. Trước kia, bây giờ và mãi mãi sau này.”

Saturday, January 18, 2014

STEPHEN B. YOUNG * Ai thống trị Việt Nam ngày nay?

Có một tổ chức hiện nay cai trị Việt Nam từ Lạng Sơn đến Cà Mau như là vua chúa Phong kiến ở Tàu hay ở Âu châu thời Trung cổ. Một bộ máy võ trang tập trung các quyền hành lớn trong tay; không được dân bầu lên, và dân tuyệt đối không có quyền kiểm soát hay phê bình. Tổ chức này mang tên là “Đảng Cộng Sản Việt Nam”. Nhưng, thực sự, tổ chức nầy có phải là một Đảng đúng nghĩa của một đảng hay không?
Đáng lẽ ra một Đảng chánh trị phải có một chánh nghĩa, một sức mạnh do một lý tưởng, một nền tảng triết lý hay lý thuyết, một khuynh hướng thể hiện nguyện vọng của đảng viên để hành động nhằm phục vụ đất nước và dân tộc của mình. Vì vậy, nếu cái gọi là Đảng Cộng Sản mà không phải là một Đảng đúng nghĩa, thì bộ máy đó là cái gi?

HỒ CÔNG TÂM * nhớ Hồ Điệp

Chợt nghe Hồ Điệp ngâm thơ
Hồn quê thổn thức, ngẩn ngơ nỗi nhà
Khi day dứt, lúc thiết tha
Dịu dàng cung bậc, ngọc ngà thanh âm
Khi lên bổng, lúc xuống trầm
Tiếng đàn réo rắt, giọng ngâm ngọt ngào
Thương làm sao, nhớ làm sao
Thôi rồi người đã đi vào thiên thu
Vượt biên lạc giữa sa mù
Tự do ơi hỡi phù du kiếp người
Tao Đàn thơ nhạc chơi vơi
Ngàn năm đâu nữa một đời tào hoa...

Austin, January 17, 2014

Hồ Công Tâm

Thursday, January 16, 2014

CUNG TÍCH BIỀN * nỗi đau đông dương


Hai người bạn. Rất thân thiết từ thuở nhỏ. Có lúc ăn cùng mâm, ngủ cùng giường. Học cùng trường, cùng lớp. Chỉ chia biệt, và tử sinh đối kháng khi trưởng thành, trong mỗi giới tuyến mà chính họ ít thẩm quyền tự quyết.
Cuộc tranh chấp dai dẳng hơn hai mươi năm vừa kết thúc, họ mới có dịp gặp lại nhau. Xa nhau vì chiến tranh. Gặp lại nhau vì đất nước bị rủi ro hòa bình.

Wednesday, January 15, 2014

HẢI PHƯƠNG ♦ thi sĩ chết trong thời gian.

Khi mà ngọn lửa vừa đủ độ nung chín tới mọi thứ
em bừng lên
môi hé mở
dòng điệu mãnh liệt
cực kỳ dịu dàng lãng mạn phiêu lãng trong / như / của thơ
là thứ ngôn ngữ riêng được viết được nói được phát ra được câm lặng nín thinh được bày tỏ dấu hiệu vô ngôn vô tướng vô hình vô mệnh vô lượng vô chung vô cùng yêu dấu
tất cả lấy lại / giành giựt trong tay thần linh cất giữ bí mật nhiều thiên niên kỷ trong chiếc gùi thần thoại đeo / mang trên lưng thằng gù trước thời đại chưa có chữ viết.

Tuesday, January 14, 2014

VIỆT HẢI * kỹ niệm quê tôi

Hè về trong ký ức cũ của tôi có những kỷ niệm quê hương không bao giờ quên, hè về cho ve sầu ca vang một góc trời, hè về cho hoa phượng đỏ nở rộ trên cành, hè cũng là mùa có mưa, có nhiều loài côn trùng bay bay trong gió, và hè về để tôi nhớ mãi bài ca của Thanh Sơn: 
 
"Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn, 
Chín mươi ngày qua chứa chan tình thương 
Ngày mai xa cách hai đứa hai nơi, 
Phút gần gủi nhau mất rồi 
Tạ từ là hết người ơi! 

PHẠM TÍN AN NINH * Một Thoáng Pleiku


Thật lòng, tôi không có nhiều gắn bó với Pleiku. Và dường như cái phố núi buồn hiu ấy đã cho tôi nhiều nỗi buồn hơn là niềm vui. Vậy mà khi đã xa - thực sự vĩnh viễn xa - Pleiku rồi, tôi lại thấy da diết nhớ, trăn trở với cái cảm giác mình có tội với Pleiku, và mãi mãi sẽ còn nợ phố núi này một lời xin lỗi.

Tôi chưa (và có thể không) có dịp về thăm lại Pleiku, nên cái xa cách ấy lại càng thấy mịt mùng. Cái phố núi vốn đã bé nhỏ, như một ông nhà thơ đã ví von “đi dăm phút trở về chốn cũ” ấy, giờ với tôi dường như chỉ còn là chút sương khói trong lòng. Điều kỳ lạ là chút khói sương mờ ảo ấy cứ luôn lãng đãng trong ký ức và trái tim già cỗi của tôi, như những mảng mù sương từng bao phủ, giăng mắc trên phố núi Pleiku ngày trước.

TRẦN THIỆN HIỆP * một thuở thuyền trăng



Thuyền trôi
Sông gợn trăng sao
Giọng ngâm sa mạc nghe xao xuyến lòng

Gió đưa
Tiếng sáo mênh mông
Khơi đêm huyền hoặc khơi lòng ước mơ

Gặp em
Chân chất dáng thơ
Chia men rượu ấm tình ngờ ngợ reo

Bán trăng
Bán gió ta theo
Nghe em ru hát suối đèo tiêu dao

Để em
Mãi vẫn má đào
Để ta vẫn mãi xuyến xao thơ tình

Tháng năm
Nhìn lại cuộc tình
Thuyền trăng một thuở, linh đinh một đời

Mặn nồng
Vẫn chén đầy vơi
Vẫn em xinh đẹp trong lời thơ ta.

Cho 53 năm cuộc tình
1960-Noel-2013

NGHIÊU MINH * tiếng vọng lại từ mùa Xuân cũ

Em là bóng nhỏ đường về
Bao nhiêu cánh bướm sơn khê điệp trùng
Đất buồn từ thuở mông lung
Mang tôi lẫn khuất mười tầng xa xôi
Rồi vô lượng kiếp đấp bồi
Tôi và em cùng ngỏ lời nợ nhau

Trăm năm hai đứa ba đào
Bốn mùa tao loạn xuân hao hao buồn
Nợ em bến khổ trùng dương
Tôi con thuyền nhỏ vô thường ra khơi
Tiếng vọng từ đất hổ ngươi
Tôi em ngoại vực lưu cư trường kỳ

NGHIÊU MINH