Chiều đứng bên bờ con suối cạn
Bỗng nghe chim động ở trong lòng
Trở lại hay mình một bến sông
Nước chảy lạnh lùng bên gió hú ...
Tàng cổ thụ gie nơi trú ngụ
Mươi năm ẩn náo bóng giang hồ
Bẻ giáo quăng vào đám củi khô
Đốt lửa hơ xem đời ấm lạnh
Chiều đứng bên bờ con suối cạn
Bỗng nghe chim động ở trong lòng
Trở lại hay mình một bến sông
Nước chảy lạnh lùng bên gió hú ...
Tàng cổ thụ gie nơi trú ngụ
Mươi năm ẩn náo bóng giang hồ
Bẻ giáo quăng vào đám củi khô
Đốt lửa hơ xem đời ấm lạnh
Tuệ Sỹ |
1 -
Kìa ai,
bên suối ôm ảo tượng
Mắt dã hoang vu bụi lốc huyễn hờ
Vũ trụ chết -
tầng âm thanh lắng đọng
Tay ơ hờ vuốt gió hát bâng quơ
Tâm niệm lặng,
lững lờ sương ốc đảo
Gánh càn khôn u ẩn tiếng mưa khơi
Tóc khô kiệt kết tinh mùi thủy thảo
Thoáng mờ xa từng lượn sóng rã rời
Đại dịch bùng nổ thì như mọi nơi trên thế giới, thành phố nơi quận hạt nhỏ này cũng sập cửa lại. Mọi hàng quán, cửa tiệm, chợ búa và các nơi sinh hoạt, ngay ngôi thánh đường cũng đều khóa trái và nhạt dần hơi người. Tất cả như bị một tấm màn bao la vô hình trùm kín, không một sinh vật nào dù nhỏ nhất thoát được ra ngoài.
Nhà tôi nằm trong giáo phận Chúa Thánh Linh, nơi có ngôi thánh đường hơn hai trăm tuổi lọt giữa những con đường trồng toàn thông kim và sồi.
Và từ khi như mọi người thất nghiệp nằm nhà, tôi quen mặt ông cụ. Ngày nào cũng thế, khi nắng mười giờ leo lên hai phần ba tháp chuông thì, với tờ báo cũ bọc cái gì đó kẹp nơi nách, cụ đi qua nhà tôi và tiến về phía ngôi thánh đường. Nhìn bề ngoài cụ gầy nhưng có nét đạo mạo của một cụ già người Á đông với bộ râu bạc ba chòm. Nhưng tôi không đoán được quốc tịch của cụ.
Bạn có bao giờ để ý đến vẻ núi mùa xuân chưa? Và đã thấy tràn đầy trong lòng một niềm vui không cội rễ khi nhìn thấy nét tươi tắn lạ lùng của núi trong một bầu trời xuân?
Tôi đã sống bảy năm trên vùng thượng du của tỉnh Thanh Hóa, bên bờ con sông Mã, và đã bảy mùa xuân chứng kiến những kỳ diệu của đất trời, núi sông và lòng mình. Ðấy là một nơi hiểm trở, trại đóng ngay trên sườn núi trông xuống sông, bên kia sông là một bình nguyên nho nhỏ, rồi lại tiếp tục núi. Hai đầu sông được chắn bởi núi, bốn phía toàn núi, gần xa đậm nhạt khác nhau.
Mùa hè núi như cận cảnh, khô và thô thiển. Núi lúc đó đơn giản chỉ là địa hình, là cao độ khác nhau của khoa địa lý và đo đạc. Ðó là tính toán của khai thác gỗ và tre nứa. Và đối với chúng tôi, đó là mơ ước và nỗi sợ hãi của chuyện trốn trại.
Con chim mồ côi buồn. Nó đứng yên không hót. Trời hôm nay rét ngọt. Im lặng đến lạnh người...
Thường thì chim có đôi, hôm nay sao đơn độc? Nếu mà chim biết khóc...trời dám lắm có mưa?
Tôi hạ xuống câu thơ, mây hình như chùng xuống. Tôi để ý từ sớm...sáng nay...chim...một mình!
Nó đứng yên. Làm thinh. Những lộc xanh cứ nẩy. Chim thường ngày không thấy bay nhảy trên cây đào...