văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Tuesday, November 15, 2011

TƯỜNG LINH * Uống Rượu Với Ông Lái Đò Bến Cũ


Ngồi nán lại ngắm trăng cùng với lão
Khuya rồi khỏi ngại khách sang sông
Rượu còn hơn nửa chai cũng đủ
Nhớ lung tung và chuyện thêm nồng
    Ngày chú nhỏ bỏ làng đi biệt
    Lão cũng vừa chí tuổi trung niên
    Tuổi đời cách chẵn hai con giáp
    Ba mươi năm, chú lưu lạc bao miền?

    Thưa, cụ vẫn đưa đò không nghỉ
    Đưa đò ròng rã bấy nhiêu năm?

    Cũng như chú nhỏ làm thơ vậy
    Nào khác đưa đò cho thế nhân
    Phần lão đi hoài không thấy đến
    Trên sóng đâu quyền được mỏi chân?

    Chén này chú phải cạn nguyên chén
    Ơ kìa sao mắt lại se buồn?
    Chú về khuya khoắt gay tôm cá
    Chỉ có trăng đầy với rượu suông!

    Cháu hỏi câu này không phải lắm:
    Cụ có bao giờ muốn đổi thay
    Cái nghề đi mãi mà không đến
    Lắm dập vùi xưa, bạc bẽo nay?

    Ông lão ném chai vừa hết rượu
    Làm xao nhẹ mặt sóng lăn tăn
    Trả lời, chỉ tiếng cười khanh khách
    Chỉ tiếng cười lay buốt ánh trăng…

    Tường Linh * Sinh nhật 12.12.1991

HUY TRÂM * * Dòng Sông Xưa


Ta rời một quê hương
trái tim rời chẳng nổi
chiều nay nhớ con đường
giữa đồng nương sớm tối

Quê em gần bóng núi
nơi có một dòng sông
từ thượng nguồn nước trong
chảy xuôi về bến đợi

Ra đi miền đất mới
đâu còn nữa non sông
đâu hương đồng gió nội
ru êm một cõi lòng

Em ơi ! chớ cuồng sinh
chớ xa lìa cội gốc
chớ đạp lên nghĩa tình
chớ giành cơm người khác

Cho dù em chậm chạp
nhưng sau, trước hiền lương
như dòng nước quê hương
vốn trong mà chảy chậm
không tàn ngược bạo cuồng

Huy Trâm
[trong thi tập SXTSM]

Monday, November 14, 2011

ĐINH TỪ THỨC ◘ Obama giết Osama: 10 năm săn thủ phạm 11-9

Lời Giới Thiệu của Tác Giả:
Vụ tấn công giết gần ba ngàn người ngay trên đất Mỹ ngày 11 tháng 9, 2001 được coi quan trọng ngang tầm vụ tấn công vào Pearl Harbor cuối năm 1941. Mỹ chỉ mất gần bốn năm để tóm cổ Thủ tướng Nhật Tojo Hideki, và ba năm xét xử trước khi treo cổ ông ta. Nhưng đã mất tới mười năm để hạ sát Osama bin-Laden.
Một tuần sau vụ 11 tháng 9, tới thăm Ngũ giác đài ngày 17 tháng 9, Tổng Thống George Bush tuyên bố: “Tất cả những gì tôi có thể nói là Osama bin-Laden là nghi phạm chính”. Ông nói, “Tôi muốn công lý. Như cáo thị ở miền Tây từng niêm yết: Cần bắt, sống hay chết”.
Cuộc săn lùng thật ra đã bắt đầu trước 11 tháng 9, 2001, khi bin-Laden chính thức tuyên bố mở đầu cuộc thánh chiến chống lại Hoa Kỳ từ năm 1996. Nhưng cuộc săn bắt chỉ thực sự khẩn trương từ sau vụ 11 tháng 9.
Bài này đã được viết lại, và dịch lại, dựa theo nhiều tài liệu đã công bố trên Washington Post, New York Times, Reuters, nhất là các bài “The Hunt” trên Wasington Post ngày 6 tháng 5, 2011, của Peter Finn, Ian Shapira, và Marc Fisher, bài “Top Secret America: STEALTH MISSIONS” của Dana Priest và William M. Arkin, cũng trên Washington Post ngày 4 tháng 9, 2011, và đặc biệt là bài “Getting Bin Laden” trên tạp chí New Yorker ngày 8 tháng 8, 2011, của Nicholas Schmidle. Các tác giả bài The Hunt đã viết dựa trên các cuộc phỏng vấn trên 20 giới chức cao cấp về chính trị, quân sự và tình báo từ các chính quyền Clinton, Bush và Obama. Riêng bài báo của Schmidle đã được coi như một “coup” ngoạn mục trong làng báo, với nội dung rất phong phú, gồm những chi tiết chưa hề được tiết lộ trước đó.

Saturday, November 12, 2011

thơ Sa Giang TRẦN TUẤN KIỆT


SÓNG KHUYA

Tìm em biển bắc chiều thu
Thành cao bãi lạnh sương mù còn giăng
Tiếng còi khuya động vầng trăng
Nửa vời sóng bủa âm thầm lại đi
Muôn năm dãy núi xanh rì
Sóng xô đầu bể nói gì hỡi em

NGÀY MƯA 1

Em ôm gối mộng bên lầu
Ngủ ngoan em rụng trái sầu bên chăn
Ngủ đi mơ mộng kẻo tàn

Mà hơi sương sớm lạnh tràn xương da

NGÀY MƯA 2

Mưa luồng quãng lộ về xa
Chân im lối cũ ngày qua lặng lờ
Tóc huyền em chảy trong mưa
Nghe như năm tháng sầu xưa đổ về

TRẦN TUẤN KIỆT

Friday, November 11, 2011

HUY VÂN ⎈ đối gương tìm lại bóng mình

nghiêng qua, ngó lại...buồn thiu!
đối gương mới biết tóc nhiều đường mây
thời gian đọng lại chốn này
sợi thương, sợi nhớ, sợi bay nửa đời

trắng như khói quyện mây trời
quạnh hiu như giọt mưa rơi lạc hồn
chập chờn như mới đầu hôm
sớm mai nhận diện phiên buồn tàn vong

tóc sương, sợi nhớ ngập lòng
phất phơ một cõi mênh mông viễn hoài
nhánh đời vương mấy cành phai
bước sông hồ lỡ duyên ngoài dặm xa

tim cằn mơ bóng Xuân qua
đời vô thường quá! Mộng là phù vân!
tịch liêu thay buổi thanh tân
bể dâu, thương hận, bao lần tỉnh, say

nẻo đời qua những đổi thay
ngõ hồn diệu vợi, đắng cay, mỏi mòn
một cầu thề hứa chưa tròn
ngậm hờn qua ải, lòng còn vấn vương

bạc đầu trên bước dặm trường
vòng thời gian khép lại đường tử, sinh
đối gương tìm lại bóng mình
thấy trong đôi mắt tiền thân bụi hồng

bàng hoàng một nắm hư không
mang thời gian đến viễn vông quan hà
thì thôi: bước tận, đường xa
thở dài, cúi mặt chờ qua kiếp này!

HUY VÂN

Thursday, November 10, 2011

NGUYỄN ĐÌNH TOÀN ** Viết Về Hoàng Hải Thủy


Hoàng Hải Thủy là một trong những nhà văn đã nổi tiếng ở Sài Gòn trước năm 1975. Ông nổi tiếng trước nhất như một người viết phóng sự, sau đó, như một dịch giả và một người viết tạp văn.
Từ tạp văn ở đây hiểu theo nghĩa, gặp gì viết nấy, trộn lộn cả phóng sự, văn chương, trích dẫn thi ca, âm nhạc, những ngôn ngữ do ông sáng tạo, bịa đặt ra.
Cái cách viết của ông có thể có nhiều người không thích. Nhưng khi người ta nói không thích cách đùa cợt trớt nhả của ông, có nghĩa là người ta đã đọc ông rồi.
Có phải như vậy chăng?

Wednesday, November 9, 2011

PHAN BÁ THỤY DƯƠNG ●● Nói Chuyện Vui Với Chưởng Môn



Với những người hoạt động lâu năm trong giới truyền thông, báo chi...miền Nam thì hầu như ai cũng ít nhiều nghe danh, biết đến cụ Hà Thượng Nhân . Tiên sinh là người nổi tiếng về tài làm thi phú nhanh - có thể nói là xuất khẩu thành thơ - cũng như về đức độ, về tính tình ôn nhu, phóng khoáng đối với mọi người. Ông còn là một vị giám khảo thường trực cho giải Văn chương Toàn quốc - do yêu cầu của Phủ Quốc Vụ Khanh VNCH. Tại quốc ngoại tiên sinh cũng – ít nhất - là giám khảo chi các giải thơ văn cho Phong trào Hiến Chương 2000 ở Canada và cho Cơ sở Văn Thư Lạc Việt tại San José, California.

Monday, November 7, 2011

VÕ THỊ ĐIỀM ĐẠM ** Dấn Thân Vào Miền Tuyết Lạnh


  Cõi trần thế lỡ đam mê sa đọa
     Mãi rong chơi ta lạc lối quay về.
     Phan Bá Thụy Dương



    Cái mốt từ hàng trăm năm của người Na Uy vào dịp lễ Phục Sinh là lên nghỉ mát ở miền núi, ở khách sạn, thuê nhà nghỉ mát hay gia đình có nhà nghỉ mát riêng. Nghĩ tới chuyện có nhà nghỉ mát riêng, Thanh cứ cười hoài về cái tội "dại khờ" của ngưới Na Uy, trong đó có chồng mình. Ông bà nội, Thanh quen gọi ba mẹ chồng là ông bà nội, vì ngược ý nhau về chuyện tậu nhà nghỉ mát nên không tát được biển Đông. Cậu con trai duy nhất của ông bà lãnh trách nhiệm làm tròn ước mơ lớn nhất đời người của ba mẹ cũng như đa số người Na Uy. May mắn cho cậu quí tử này là cô vợ chẳng quan tâm gì đến cái chuyện sẽ tậu nhà nghỉ mát ở miền biển, miền suối, cạnh sông hồ hay miền núi cao. Cô nàng càng không có cơ hội dành tới dành lui với chồng để cất nhà nghỉ mát gần quê quán mình như ông nội bà nội của lủ con. Bởi một lẽ đương nhiên là quê cô nàng ở tận Việt Nam, chứ không phải cô nàng hiền lành lắm đâu mà khen là: Đi đâu cho thiếp theo cùng, đói no thiếp chịu, lạnh lùng thiếp theo. 

PHAN BÁ THỤY DƯƠNG ** Gõ Thức Đêm Đen

cho Anh Thuần và Lá Thắm

1-

Lửa đã lịm trong lòng anh đó sao
Mà lời nguyện cầu nghẹn tắt
Tình đã dậy trong tim em đó sao
Mà tiếng ca ấm êm ngọt mật
Anh oằn vai vác gỗ qua sông
Chợt thấy bóng dã nhân
 run run, ngơ ngác
 Đôi chân lạnh hững hờ trên cát
 Lưu dấu mù mờ ấn tích bi thương.

2-

Quanh quẩn đâu đây bên chổ anh nằm
 Tiếng thở dài âm u
của người tù già biệt xứ
Quanh quẩn đâu đây, trong tâm thức anh
Chỉ có đôi mắt em rưng rưng giọt lệ
              Và tiếng hét hận thù
 của bầy ngạ quỷ
 nồng nặc mùi tử khí tanh hôi
 Không còn gì -
không còn gì nữa em ơi.

3-

Quanh quẩn đâu đây
 bên chổ anh nằm
 Đêm tối đen, vắng nhịp chuông gõ thức
 Anh thèm một nụ hôn trên môi, trên tóc
 Thèm một giọt nước cam lồ, cứu rỗi
 Cùng đôi bàn tay dịu mềm
 vỗ về trong cơn khát, đói
 Không có gì -
 không có gì, ngoài âm hưởng xích xiềng rơi
 Lặng câm - tịch mịch - rã rời.

4-

Anh oằn vai vác đá băng rừng
 Con đường mòn khổ dịch
 gập ghềnh - xa xăm - vô định
 Quanh quẩn đâu đây trong tiềm thức anh
 Tiếng hú đồng vọng, tiếng gió qua truông
 Sao rờn rợn, hung hăng
 như ánh mắt ma tinh của loài cú vọ
Hình hài anh và trái tim anh
 Rịn chảy - âm ỉ những giòng máu đỏ
 Mặt trời đã lặn, đã ngủ mê trong cõi chết
 Không còn gì –
 không còn gì nữa đâu em
 Ai - ai sẽ khua trống, chuông đồng
            gõ thức đêm đen ?


Thursday, October 20, 2011

PHAN * Dang Dở


Lão gia vớ được cuốn báo xuân của vợ, vừa đi chợ về. Lão nhào vô phòng họp một người để khỏi bị sai, “xách đồ vô nhà cho em, nhẹ tay chút được không?...” Làm như trứng gà bị xách mạnh tay thì luộc ra con vịt không bằng, có cái trứng nào không đập ra mà ăn được, trước sau cái trứng cũng vỡ ra mới ăn được chứ! - Không quang quác không phải đàn bà. - Con cá thu đẻ mỗi lần mười ngàn trứng, chẳng ai hay. Con gà đẻ mỗi cái trứng, cả làng biết! Thằng nhóc con lượm đâu ra câu ấy mà nhổ vào tai lão hôm qua, làm lão phấn chấn hơn mùa xuân về, lão cười thầm khi nghĩ đến có dịp… phải cho đàn bà biết, đừng tưởng lấy được thằng chồng thì nhà khỏi mua trâu.