văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Wednesday, August 14, 2013

TIỂU TỬ * Giọt mưa trên tóc

Đường Hai Bà Trưng. Chiều. Một trai một gái tuổi độ 17, 18, đạp xe về hướng Tân Định, đi song song. Bỗng, trời nổi gió ào ào rồi mây đen kéo về vần vũ. Mọi người đều hối hả, đi như chạy, để tránh mưa. Đứa con trai giục:
- Đạp lẹ lên Kim! Qua khỏi đoạn này mới có chỗ đụt.
Đứa con gái gật đầu, chồm lên nhấn mạnh bàn đạp, nhưng chỉ vài phút sau mưa đã rơi lắc rắc xuống hai đứa làm chúng nó cười lên hăng hắc, cái cười hồn nhiên thanh thoát khi thấy mình bị mưa đuổi kịp, cái cười còn nguyên nét trẻ con trong trò chơi “cút bắt”! Chúng nó vội tấp vào mái hiên một tiệm giày. Sau khi dựng xe đạp lại ngay ngắn, Kim nhìn bạn, hơi ân hận:
- Tại Nghĩa đợi Kim mới bị mưa ướt đó. Phải hồi nãy Nghĩa đạp đi trước thì đâu có sao?

VĂN QUANG * Chuyện tức cười ở nông thôn

Thật ra thì phải gọi là chuyện “tức” và chuyện “cười” ở nông thôn, bởi đây là hai thứ chuyện hoàn toàn khác nhau xảy ra ở nông thôn VN ngày nay. Một chuyện đọc để “tức” và một chuyện để bạn đọc “cười” cho… hạ hỏa.
Bạn đã từng biết đến những chiêu lừa gạt của bọn bất lương mượn oai quen biết với cơ quan này, cơ quan khác, nhân danh con ông nọ cháu bà kia, có họ hàng hang hốc với những vị vai vế tầm cỡ và ngày nào cũng có tin những nạn nhân bị lừa và bị bắt. Chạy án từ 5-10 năm xuống 2-3 năm hoặc nhận cái án treo cũng mất vài trăm triệu hoặc nặng hơn thì không dưới vài tỉ đồng. Chạy vào trường CA, chạy vào cơ quan nhà nước, chạy để được đi lao động ở nước ngoài, thậm chí chạy để được đi làm “ô sin.” Đủ kiểu chạy và hầu như rất nhiều vụ trót lọt đúng như giao ước, chẳng ai biết đó là đâu, chỉ những vụ “đổ bể” mới xảy ra tai tiếng mà thôi. 

TRẦN THIỆN HIỆP * mùa hạ ta về


Đưa em thăm lại nơi hò hẹn
Còn nghe văng vẳng tiếng ve sầu
Từ thời yêu dấu hay hờn dỗi
Dương thế mặn nồng đã bao lâu

Trí nhớ bềnh bồng theo kỷ niệm
Bốn mùa thiên tuế lá tươi xanh
Chia nhau từng giọt thời gian sót
Mà thấy quí hồ sự mỏng manh

Dẫu rằng cuộc lữ bao dâu bể
Buồn vui chợt đến rồi xa bay
Có em ngày tháng thêm tươi đẹp
Giạt trôi mấy biển tình còn say

Hồng trần chung bước từng mưa nắng
Mắt em ta thấy bóng quê nhà
Về đây thỏ thẻ cùng sông, núi
Lòng ấm tình quê thật đậm đà

Tiếng nhạc lung linh bay theo gió
Lời ca còn đọng mãi trong lòng
Em tìm gặp lại thời con gái
Trong ánh bình minh hạt sương trong

Cát Đằng hoa tím chiều rơi rụng
Tóc em gió xỏa cùng mây bay
Chợt thấy trăm năm chừng ngắn lại
Còn nguyên êm ấm một vòng tay

Quê nhà
Mùa hạ 2013

Monday, August 12, 2013

NGUYỄN AN BÌNH * bài thơ hôn đá

Đào Hải Triều

Tai nghiêng nghe lại tình người
Chút dư hương cũ qua đời ăn năn
Tai nghiêng nghe mảnh trăng buồn
Trôi qua tiền kiếp úa vàng môi hôn.
*
Tình tôi, một thoáng hương trầm
Mà phân vân mãi nhiều năm lụy phiền
Lối xưa nào vết chân chim
Sao tà huy xuống bên hiên trúc vàng?
*
Người trong cổ tháp hoàng hôn
Có nghe đá vỡ mộng vàng trăm năm?
Tôi còn chút nhớ bâng khuâng
Thèm hôn môi đá thì thầm giọt sương.
*
Gởi người một thuở trầm luân
Tóc thơm đã rũ nỗi buồn trong tôi.
Quẩn quanh ghế nhớ ai ngồi
Mà hương xưa cũ bồi hồi khôn nguôi.

*
Tai nghiêng nghe đá ngậm ngùi
Tôi trông cuối trạm - thấy người mù sương
Gởi em chút nắng vàng son
Trái tim đá cũng thơm nồng nụ hôn.

TRẦN TUẤN KIỆT * lục bát quốc thi việt nam


(mang thông điệp Hòa Bình thế giới)
Nhân loại trên thế giới này, mỗi dân tộc đều có thơ riêng của họ. Đó là ngọn nguồn phát nguyên, lưu trữ, và truyền tin một thứ tin lành mầu nhiệm của hữu thể. Từ ngày có Khúc ly tao của Khuất Nguyên, của giòng Bách Việt thơ mang sắc thái Đông Phương tự do và huyền ảo.

NGUYỄN ĐỨC NHƠN * Texas Buồn

1.
Mắc võng dưới tàn cây
Ngủ vùi trên thế sự
Bãi bể nương dâu
Sáu mươi năm
Mấy mùa lữ thứ
Người lính già
Gạt nước mắt đêm thâu.

HỒ TRƯỜNG AN * đập đá gặp ngọc đải cát tìm vàng


Hồi 7 tuổi, tôi được nghe người thím dâu tôi kể chuyện Giai Nhân và Ác Quỷ (tên nguyên gốc bằng tiếng Pháp là La Belle et La Bête) của Nữ Bá tước Jeanne  de Leprince de Beaumont. Chuyện kể một hoàng tử bị một mụ phù thủy trù ếm trở thành con ác quỷ (quái vật đúng hơn với mình người mặt thú). Bà ta dặn chàng rằng sau này nếu có cô gái nào yêu chàng với tấm lòng chân thành thì chàng sẽ xinh đẹp trở lại. Quả vậy về sau, có một cô gái đẹp người lẫn đẹp nết, sau một thời gian sống chung với chàng, tìm ở chàng một tâm hồn cao thượng nên yêu chàng tha thiết và bằng lòng kết hôn với chàng. Tức thì chàng hiện nguyên hình trở lại một hoàng tử  xinh đẹp như các vị nam thần trên Thiên đình tận ngọn cao sơn Olympia.

TẠ KÝ * Tình xưa sử nến























 
Hoang sơ tím áo nữ kiều,
Ngọt môi mùa loạn ngàn xiêu gió thành.

Mộng vừa rụng ngọc Oanh Oanh,
Nửa đêm cùng nửa tuổi xanh dâng chàng.

Tình xưa sử nến dăm hàng,
Gối hai thứ tóc, tay choàng tâm tư.

Sơ giao, tiết tấu, tờ thư:
Chữ Chân cùng với chữ Hư hẹn hò:

Rằng em người xứ Long Hồ,
Rằng nhà em ở bên bờ Tiền Giang…

Bỗng dưng không tiếng oanh vàng,
Mà sao giấc mộng yêu nàng bỗng dưng…

Thương thương huyền hoặc, nửa chừng,
Bóng gầy chiếm hết một vùng không gian.

TRẦN VẤN LỆ * Năm Năm Rồi Không Gặp


Mới đó mà năm năm, năm mùa trăng lạnh lẽo.  Trăng theo em lẽo đẽo núi đèo sông biển nao?
Mới đó như chiêm bao, ngắn dài cũng một giấc.  Hạt kê chưa ứa mật, lửa tàn, tro than bay…
Mới đó mà hôm nay vẫn về bầy quạ cũ.  Ngưu Lang và Chức Nữ chưa kịp cầm bàn tay…
Mới đó mà mây mây bay qua cầu bay hết.  Năm năm em biền biệt như là mây đầu non…
Mới đó hoa héo hon bên từng bia đá dựng.  Anh đến đây không đứng mà quỳ xuống, Thưa Em!
Em đi về cõi Tiên?  Em đi về cõi Phật?  Ôi trời! Trời cao ngất, em tới Phượng Trì chưa? Mới đó mà mưa mưa, Rằm Trung Nguyên em ạ.  
Người ta thả thuyền lá nước xuôi về Âm Ty… Mới đó mà lưu ly giọt lệ người dương thế.  Yêu thương làm sao kể, nước mắt lại đầm đìa!
Con sông ba ngả chia.  Ngả nào về Đại Lựơc?  Ngả nào chân em bước con đường mòn Kim Long? Mới đó, em biết không?  Năm mùa trăng rồi đó!  Con trăng Rằm sáng tỏ sao mắt anh lại mờ…

Trần Vấn Lệ

Friday, August 9, 2013

PHẠM TÍN AN NINH * chim bay về biển

Một mai chim bỏ bay về biển
Ta đứng một mình ngó nhánh sông
Ta khóc nhìn theo giòng nước chảy
Nghe trăm ngọn sóng vỗ trong lòng
(Sương Mai)
Buổi chiều, mùa hè Bắc Âu thường có những ngày mưa, ảm đạm. Tôi nhận được thư của bạn Dương Hiệp, giám đốc Đài Phát Thanh  Nationwide Viet Radio (NVR) từ Hoa Thịnh Đốn, báo tin  Phan Công Minh vừa mới ra đi, trước đó chừng một tiếng đồng hồ. Lòng tôi chùng xuống, điều mất mát lớn lao ấy đã cho tôi cái cảm giác trống rỗng, mọi thứ chung quanh bỗng dưng đều trở thành vô nghĩa. Ngoài trời dường như gió đã ngưng thổi, một cơn mưa hạ vừa đổ xuống những hàng thông đứng lặng yên như chịu tang. Cơn mưa rào, đến ào ào nhưng dứt sớm. Đứng trên bao lơn nhìn ra phía trước. Cả một vùng không gian tĩnh lặng. Trước mắt tôi chỉ còn một điểm cử động duy nhất: cánh chim. Cánh hải âu lẻ loi, thư thả, nhịp đôi cánh như hai mái chèo của con thuyển nhỏ trên dòng sông tĩnh mịch, rồi từ từ mất hút giữa không trung. Bất chợt, tôi hình dùng đến Phan Công Minh, một cánh chim Hải Âu (*) vừa trở về với biển.