văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Tuesday, February 27, 2018

TIÊN SHA - LÊ LUYẾN ** Chuyện Người Tóc Bạc Sớm.


“Phong trần xuôi một bước lưu lạc
Đầu xanh theo một chuyến Xuân tàn”
Tản Đà
 I-
Sống ở xứ người buồn nên cuối tuần anh em thường tụ họp uống trà tán gẫu; Ôi thôi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, toàn thiên hạ sự. Nhưng lần nào cũng vậy, chu du khắp năm châu bốn bể rồi sau rốt họ cũng trở về với câu chuyện của mảnh đất quê hương hình chữ S xa xôi ngàn dặm.

TS NGUYỄN TIẾN HƯNG ** Đà Nẵng và các bước ngoặt chiến lược của Mỹ


Khi nghe tin hàng không mẫu hạm USS Carl Vinson sẽ vào Đà Nẵng, tôi tự hỏi: tại sao không phải Cam Ranh mà là Đà Nẵng, và tại sao lại tháng Ba?
Nhìn lại lịch sử thì ta thấy địa danh Đà Nẵng hay gắn liền với những bước ngoặt của chiến lược Mỹ tại Biển Đông.

CAO MỴ NHÂN ** Xuân Cổ Tích


Tức cười quá, ở tuổi này mà mình lại nôn gặp Tết chi lạ , làm như trẻ thơ hay thanh thiếu niên không bằng . Chứ trung niên đã bắt đầu chán Tết. Còn chao ơi, quý vị cao niên thì thấm mùi . ..thiên thu bất bại rồi . 
Mới 29 Tết, mình tưởng 30, hăm hở chờ đêm trừ tịch, để mang cảm giác ...xa nhà, cho dẫu mình đang ở nhà đây. 
Số là trong tiểu thuyết lãng mạn ở giai đoạn 45 - 54 thế kỷ trước, người ta quên mất một điều, là ở miền Bắc, có những nhà văn chưa kịp nổi tiếng, đã mai một tên tuổi ...
Cuối thời điểm đó, tôi lại là một " con bé " bắt kịp thời đại...đọc văn buông thả, xét ra trong truyện, chả thấy cái lý tưởng nó chen vào chỗ nào, tôi mới vừa lên lớp đệ thất, tức lớp 6 bấy giờ. 

Monday, February 26, 2018

HÀ THÚC SINH ** Núi Đổ Trong Lòng

Image result for núi đổ

Ông Lộc là một nhà thơ đã ngoài sáu mươi, sống khá bình thản tuy cũng có lúc hơi chúi chúi xuống phía nỗi buồn. Giá như ông đang sống giữa một gia đình đông đủ mà có lúc buồn xa vắng cũng là chuyện thường, huống hồ ông sống có mỗi mình. Nghe nói ông đã có thơ đăng báo từ Hà Nội, Sài Gòn sang đến Mỹ, tính ra bốn mươi năm có thừa, thế mà tên tuổi ông xem ra không có quá nhiều người biết đến. Điều này có thể là mối quan tâm của ông hai mươi năm trước, chứ giờ thì chẳng còn nghĩa lý gì. Ra đời dính một sinh thú lắm khi tình cờ như dính một cái nghề, lâu dần nó bén rễ tựa cây cối, không dễ mà nhổ, dù có lúc người ta tự biết cái cây chẳng sinh hoa kết trái như ý. Nay thì thứ cảm giác khó chịu như thế cũng không còn, thành thói mất rồi, do đó chẳng tuần nào bưu điện không nuốt của ông vài đồng bạc tem. Vâng, ông thả thơ đi khắp thế giới - nơi đâu có báo tị nạn là có thơ ông tìm đến - những vần cổ thi toát lên cái thanh khí của một ngọn núi cao, nhìn xuống mà thương cho cõi thế gian nhầy nhụa những luỵ tình.

PHAN * Con Ruồi Xanh


© ĐHT

Đồi núi trùng trùng điệp điệp, tên tiểu từ dắt cây tên vào lưng. Hắn chắp tay lạy trời đất. Khấn hồn thiêng sư phụ chỉ lối soi đường. Sau đó giao sinh mạng và sự may rủi cho linh hồn sư phụ. Hắn cứ nhìn đỉnh núi mà leo. Mặt trời lặn, hắn đã ở trong mây bay, gió hú…

Đỉnh Hoa Sơn không vết chân người. Tiểu tử không hề nao núng mà vững lòng tin nơi hồn thiêng sư phụ. Hắn dõi mắt nhìn quanh… một lối mòn hoang dã đã báo hiệu có người sinh sống nơi đây. Hắn tiến về cuối lối mòn thì gặp một lão nhân râu tóc bạc phơ, gương mặt hiền lành chứ không đằng đằng sát khí như những nhân vật giang hồ đã từng đến tàn sát môn phái của hắn. Tất cả sư huynh đệ của hắn đã chết oanh liệt trong một trận chiến kinh hồn. Sư phụ hắn là người cuối cùng nhắm mắt. Một môn phái đã bị xóa tên trên giang hồ. Tiểu tử nhìn lão nhân không chớp mắt, hắn quỳ xuống chân người van lạy:

TUỆ SỸ ** Tôi Vẫn Đợi



Tôi vẫn đợi những đêm xanh khắc khoải
Màu xanh xao trong tiếng khóc ven rừng
Trong bóng tối hận thù tha thiết mãi
Một vì sao bên khóe miệng rưng rưng.

Tôi vẫn đợi những đêm đen lặng gió
Màu đen huyền ánh mắt tự ngàn xưa
Nhìn hun hút cho dài thêm Lịch Sử
Dài con sông tràn máu lệ Quê Cha...

PHẠM TÍN AN NINH ** Trả Nợ Ân Tình

(riêng tặng những người bạn lính bất hạnh của tôi)
Đầu mùa hè, vợ chồng tôi đến thăm gia đình cô con gái và ở lại chơi khoảng một tháng. Vợ chồng cháu phải đi theo sở làm, một công ty lớn, di chuyển đến thành phố Las Vegas, và vừa mua được ngôi nhà ở vùng ngoại ô, với khu vườn khá rộng nằm bên bờ hồ Mead. Đây là thành phố du lịch có những sòng bài nổi tiếng. Tôi không hứng thú mấy với chuyện bài bạc, nên chỉ ghé lại các nơi này một vài lần cho biết. Hơn nữa, dù mùa hè chỉ mới bắt đầu, mà khí hậu đã nóng bức, tôi ngại ra ngoài, chỉ muốn nằm nhà nghỉ ngơi và đọc sách. Thỉnh thoảng ra vườn tưới cây hay xuống bờ hồ hóng mát và ngắm trời xanh.

PHAN BÁ THỤY DƯƠNG ** Bên Đời Xuân Vô Nhiễm


 
1-
đưa tay níu sợi nắng tàn trên lá
sợ cánh hồng hoang lạnh giữa âm u 
đời an tịnh với những ngày du lữ 
bên đèn khuya nhìn biển tắm sương mù 

đỉnh núi dựng mây ơ hờ quanh quẫn 
đường chim bay như cách biệt ngàn trùng 
lại một mùa Xuân - 
lại thêm một mùa Xuân viễn xứ 
lại thêm u hoài, lại thấy bâng khuâng

THIÊN HÀ * Xa Dấu Ngựa Hồng


Một mai anh đưa em về
Chiều nghiêng bóng xế lên cao
Đàn chim xa khu rừng cũ
Đường trăng hoa nắng lao xao

Mây buông xuôi tóc xõa
Ngẩn ngơ cỏ hoa trước ngõ
Bàn tay thon thon ngón nhỏ
Dìu em qua lũng qua truông

Sunday, February 25, 2018

TUỆ TÂM ** Đó Là Lỗi Của Tôi




 Biết nhận lỗi về mình chính là cảnh giới cao của tu dưỡng.

Con người thường không chịu nhận sai về mình, tất cả mọi lỗi lầm đều đổ cho người khác. Thật ra không biết nhận lỗi chính là một sai lầm lớn, nó cũng khiến tình cảm giữa người với người càng thêm xa cách.