văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Thursday, April 12, 2018

HẢI PHƯƠNG ** Hành Lang Em Biển Xanh Xao Sóng Nhọn


Sắp đặt dàn dựng buổi trình diễn phản biện câm
thiết kế bệ phóng vệ tinh vũ trụ mỹ học đương đại
phục chế sân khấu kịch nghệ không người đối thoại
cử tọa là người khách lạ đi qua khu rừng cảm xúc ẩn chứa bối rối.

Họ chờ diễn viên vén màn xuất hiện trong khoảnh khắc lâm sàng lộ thiên (y như chàng ta / cô ả có
độ nẩy khỏa thân lá.)

Wednesday, April 11, 2018

TRẦN TUẤN KIỆT ** Lục Bát Quốc Thi Việt Nam


Nhân loại trên thế giới này, mỗi dân tộc đều có thơ riêng của họ. Đó là ngọn nguồn phát nguyên, lưu trữ, và truyền tin một thứ tin lành mầu nhiệm của hữu thể. Từ ngày có Khúc ly tao của Khuất Nguyên, của giòng Bách Việt thơ mang sắc thái Đông Phương tự do và huyền ảo.

Cách đây trên ngàn năm, thơ của giới trí thức lãnh đạo, của pháp sư làm sứ điệp của lịch sử, thơ đó thuộc vào giòng thơ Quí Tộc có màu sắc chính trị, sở trường về ngoại giao giữa Tàu và Việt như nhà thơ Khuông Việt. Càng tuôn dội về Nam, giòng Cửu long giang càng mênh mông vô tận, càng mở rộng từ ngọn nguồn để tuôn ra biển, thơ càng phong phú cao như núi, như mây, trầm như ghềnh như vực thẳm và miên man tình mộng thì tinh thần qui về một hình thái vừa có nhạc điệu, vần điệu biểu hiện tinh thần, tinh thể của nền văn hóa Việt tự nhiên mà cả dân tộc đều ca ngâm lên điệu lục bát, đặc biệt thơ lục bát không phải do một người sáng tạo nên mà cả một dân tộc, đều ca ngâm lục bát, đó là điều mà có lẽ khó có một dòng thơ nào trên thế giới kỳ ảo như thế. 

HÀ THÚC SINH ** Chiều qua Thanh Hóa



Những nhịp cầu như những lưng còng
Gánh sức nặng suốt buổi chiều ảm đạm
Ngó sang sông mờ nét tiêu hao
Tây thành cũ hay là thôn bản?

Tự hỏi mãi. Đến chưa? Chưa đến?
Hay chỗ này Thanh Hóa ngày xưa
Ngó lên mây bạch y thương cẩu
Nhìn xuống dòng bóng cũ mù mưa

Tuesday, April 10, 2018

NGÔ NGUYÊN NGHIỄM ** Chiều Ly Hương Nhớ Núi Và Tiếng Lục Lạc



Bỗng nhiên nhớ núi, người bạc đầu
Trăm năm hà xứ, đau lưng ngựa
Đường trường khoảnh khắc lại chiêm bao
Chiều quê sao ráng bay hiu hắt ?
Hồn của thời gian thoáng rụng đâu ?
Mà tiếng chim gì bên hốc đá
Thoắt nhiên gọi núi khiến lòng đau !

TIỂU TỬ ** Thằng Dân



Trong chuyện phiếm này, tôi gọi ” thời chú Sam” để chỉ miền Nam trước tháng 4 năm 1975 và ” thời bác Hồ ” để chỉ miền Nam dài dài sau đó. Cho thấy miền Nam trước có chú, rồi sau có bác thay thế nhau chăm sóc tận tình. Thật là…đại phước !

Ở xứ nào không biết, chớ ở Việt Nam xưa nay người dân vẫn được coi như không có… kí lô nào hết, mặc dù họ đông như kiến !

Monday, April 9, 2018

THIẾU KHANH ** Cảm Xúc Bất Chợt


(nhân đọc “Chiều Ly Hương Nhớ Núi và 
Tiếng Lục Lạc” của Ngô Nguyên Nghiễm)

Ngóng mãi quê nhà xa ngút ngút
Chiều sương bóng núi ngã bên kia
Haha! Tráng khí trao cho gió
Nhạc ngựa reo hoài giữa giấc khuya!  

Bằng hữu bao nhiêu thằng tuổi ngựa
Bờm rung vó sãi ở bên trời
Tóc xanh môi thắm không còn nữa
Mà vẫn mịt mù với cuộc chơi

TRẦN THIỆN HIỆP ** Trên Đồi Gió



Lá gọi lao xao rừng xanh biếc
Đài mây chiều xuống ánh châu pha
Ta nghe thăm thẳm chừng trong gió
Có tiếng đàn xưa chạm phím ngà

Em cũng thuở nào cùng với trăng
Về hong tình sử chốn non cao
Từ tâm ấp ủ niềm yêu dấu
Huyền hoặc đường xưa lạc lối vào

Sunday, April 8, 2018

CAO MỴ NHÂN ** Tự Đánh Rớt Mình


Có lẽ nào ở cuối cái Fwy 91 ấy, có một khu nhà vườn in hệt những ngôi nhà vườn ở Huế ngày xưa, và chủ ngôi nhà này, là một thanh niên lai Mỹ Việt đang bước vào tuổi trung niên, mẹ anh ta đặt tên cho anh ta là Sâm, từ những ngày còn ở VN. 
Bà mẹ Việt của anh vốn sinh trưởng ở quận Duy Xuyên, tên Hường, ngày tôi lập gia đình ở Đà Nẵng, bà đã có chồng trước tôi vài năm, nhưng không có nghĩa là bà lớn hơn tôi, may ra thì 2 đứa bằng tuổi nhau.
Chồng bà Hường là một người trong họ nhà ông xã tôi. Chưa hết tuổi đi lính, nên ông ta xin được vô ngành cảnh sát, để không phải đi tác chiến. 
Ngoài thì giờ làm việc ở Ty Cảnh Sát, ông ấy đi tới đi lui quanh đường Độc Lập, đại lộ chính của thành phố Đà Nẵng.

NGÔ NGUYÊN NGHIỄM ** Ngày về Bảy Núi, ngồi trên đỉnh Bạch vân



Ngày về Bảy Núi, ngồi trên đỉnh Bạch vân 
uống rượu cùng bằng hữu chợt hiểu rằng

U tịch đá xanh, ngày trở lại
Triền cao thoai thoải nắng chơi vơi
Ráng bay một góc trời biên giới
Khách cũng bay về như lá rơi

CAO MỴ NHÂN ** Nếu Thôi Làm Thơ -





Nếu em thôi làm thơ 
Anh có tìm em, hỏi 
Tại sao không mộng mơ 
Cho cuộc tình đổi mới  

Em đắm say, chới với  
Trên đường tình xa xăm  
Ôi đi hoài, chẳng tới  
Gặp anh, đã trăm năm