văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Saturday, February 22, 2020

LÂM VỊ THỦY ¤¤ Bài Giã Từ


Tặng Trương Cúc

Em vuốt mặt tôi bàn tay nào
Tôi chết lâu rồi sao còn đây
Sao em không là con chim nhỏ
Sao trời hôm nay không nhiều mây

HỒ TRƯỜNG AN ¤¤ Một Thuở Xuân Như Ý


Thầy giáo Ba Biền vốn có cái mặt đỏ bừng mỗi khi xúc động. Hễ ngượng, giận, háo hức...thầy đỏ mặt đã đành, mỗi khi cười, mặt thầy cũng đỏ hừng hực mới là kỳ cho chớ. Bởi đó thầy được chòm xóm âu yếm tặng cho cái hỗn danh là thầy Ba Gà Lôi. Ông bà mình cho rằng người mà có khuôn mặt như vậy là người bộc trực, lòng dạ thẳng bon và suông đuột như ống nứa ống tre, thấy sao nói vậy.

PHAN BÁ THỤY DƯƠNG ¤¤ Bài Túy Ca Viết Trên Cố Hương

Phan Bá Thụy Dương

Cho Phan Đổng Lý, Trần Tuấn Kiệt

 1-
ghé quán bên đường cạn một ly
cơ hồ tiền kiếp gợi sân si
rót thêm chai nữa – thêm chai nữa
thì chuyện tới lui có sá gì

Friday, February 21, 2020

TRẦN DZẠ LỮ ¤¤ Khi Vắng Em Bên Đời


Em đi rồi- Căn nhà trống vắng
Một mình anh đối diện nỗi cô đơn
Tháng hai SàiGòn sao nghe nằng nặng
Như là mưa đang trút xuống tâm hồn…

Em đi rồi-Cảnh cũ lại buồn hơn
Khi thiếu vắng một tấm lòng tri kỷ
Mở trang sách đọc hoài không biết nữa
Mình có cần tìm kiếm một mùi hương ?

TRÀ LŨ ¤¤ Chị Ba Kể Chuyện


Thời gian đi nhanh quá. Mới ngày nào còng lưng xúc tuyết, mới ngày nào hồ hởi đi phố mua lá gói bánh chưng, mới ngày nào ồn ào xem các nữ cầu thủ quốc tế đá banh, thế mà nay đã vào tháng Chín, con cháu đang chuẩn bị đến trường một niên khóa mới. Tôi than như thế với mấy ông bạn già trong làng vào tuần qua khi uống cà phê. Nghe câu than này thì ông nào cũng gật gù rồi cũng nói: Đúng vậy, đúng vậy. À, mà quên, xin hỏi các cụ có biết chúng tôi than thời gian đi mau quá ở nơi nào không ạ? Thưa ở quán cà phê Starbucks gần nhà Cụ Chánh tiên chỉ làng. Đã lâu lắm rồi, phe liền ông trong làng chúng tôi, mà Chị Ba Biên Hòa đã đặt cho mỹ danh là ‘các nhà quân tử, các vĩ nhân, các triết gia’, có thói quen rủ nhau đi bách bộ vào các buổi sáng thứ Bảy. Chúng tôi đi quanh một công viên lớn trong vùng, đi chừng một giờ rồi các nhà quân tử đi vào quán Starbucks uống cà phê. Cái món cà phê ở đây nó ngon cách gì. Hình như có bùa, các cụ ạ. Ai cũng mê cái tách cà phê ở đây.

TRẦN YÊN HÒA ¤¤ Những Tình

@ HỒ HỮU THỦ

Buổi tối nhậu, vui, tràn đầy tiếng cười. Hoán với niềm hy vọng mới.
Chàng đã qua nhiều năm, nhiều tháng, nhiều ngày, có lúc nằm không ngủ được. Suy nghĩ cho thân phận mình, toàn là số con rệp, không biết bây giờ có suông sẻ may mắn được không đây? Hoán cảm động và thầm biết ơn các bạn mình, tuy không bà con ruột thịt, nhưng họ lo cho Hoán như người anh em, nhất là hứa sẽ chung tiền lại, cho chàng có đủ để làm hồ sơ, có giấy tờ hợp lệ đi Mỹ. Những tình cảm đó làm sao chàng quên được.

TRẦN THIỆN HIỆP ¤¤ Xa Bên Kia Biển Một Phương Đông



Ta, chiếc thuyền nan đi ngược dòng
Xa bên kia biển một phương ñông
Mặt trời trên đỉnh Đinh, Lê, Lý ... 
Thuyền phải tìm về với núi sông

Chân chạm bao la bờ cát rộng
Nhìn rừng cổ thụ bốn ngàn năm 
Cờ lau mở hướng thiên hùng sử  
Vẳng tiếng trống đồng chống ngoại xâm

NGUYỄN AN BÌNH ¤¤ Có Mùa Hoa Đào Giấu Trong Mắt Em


Chẳng phải loài hoa nào cũng níu giữ mùi hương
Níu cả nhớ thương  đi qua quảng đời trai trẻ
Bước chân ai ngập ngừng khi mùa đông về lặng lẽ
Nhưng cũng rất vội vàng trong nắng quái chiều phai.

Và hương hoa đào ủ trong từng sợi tóc em bay.
Bỗng dưng làm ngọn gió đan - chùng chình đến vội
Tiếng chim gù em ơi – hình như trên mái ngói
Xao động chút buồn neo giấc ngủ đầu đông.

ĐỖ HỒNG NGỌC ¤¤ Một Chút Lang Mang


Ngẫm lại sự đời, tôi thấy hình như hầu hết chúng ta chẳng bao giờ thực sống. Lúc còn trẻ, ta mơ ước tương lai, sống cho tương lai. Nghĩ rằng phải đạt cái này cái nọ, có được cái kia cái khác mới là sống. Khi có tuổi, khi đã có được cái này cái nọ, cái kia cái khác thì ta lại sống cho quá khứ! Hừm! Nhỏ mong cho mau lớn, lớn mong cho nhỏ lại. Quả là lý thú! Tóm lại, ta chẳng biết quý những giây phút hiện tại.

THY AN ¤¤ Đi Ngang Tượng Đồng - Nỗi Buồn Chứa Đầy Phức Tạp


 ĐI Ngang Tượng Đồng

này em có thấy tượng đồng
đứng yên góc phố bên dòng người qua
trời chiều tắt lửa ta bà
bỗng nghe tiếng hát la cà trong tim