văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Friday, February 21, 2020

TRÀ LŨ ¤¤ Chị Ba Kể Chuyện


Thời gian đi nhanh quá. Mới ngày nào còng lưng xúc tuyết, mới ngày nào hồ hởi đi phố mua lá gói bánh chưng, mới ngày nào ồn ào xem các nữ cầu thủ quốc tế đá banh, thế mà nay đã vào tháng Chín, con cháu đang chuẩn bị đến trường một niên khóa mới. Tôi than như thế với mấy ông bạn già trong làng vào tuần qua khi uống cà phê. Nghe câu than này thì ông nào cũng gật gù rồi cũng nói: Đúng vậy, đúng vậy. À, mà quên, xin hỏi các cụ có biết chúng tôi than thời gian đi mau quá ở nơi nào không ạ? Thưa ở quán cà phê Starbucks gần nhà Cụ Chánh tiên chỉ làng. Đã lâu lắm rồi, phe liền ông trong làng chúng tôi, mà Chị Ba Biên Hòa đã đặt cho mỹ danh là ‘các nhà quân tử, các vĩ nhân, các triết gia’, có thói quen rủ nhau đi bách bộ vào các buổi sáng thứ Bảy. Chúng tôi đi quanh một công viên lớn trong vùng, đi chừng một giờ rồi các nhà quân tử đi vào quán Starbucks uống cà phê. Cái món cà phê ở đây nó ngon cách gì. Hình như có bùa, các cụ ạ. Ai cũng mê cái tách cà phê ở đây.

Nhóm chúng tôi đã bị bỏ bùa. Vừa nhâm nhi cà phê vừa đọc báo chùa. Cái quán này chiều khách hàng hết sức. Họ mua đủ thứ báo cho khách hàng đọc‎. Các nhật báo thứ Bảy thường cô đọng tin tức trong tuần và tiên đoán những việc sắp xảy ra trên thế giới. Cứ đọc báo thứ Bảy là biết hết. Nếu cụ đọc báo xong mà chưa nắm vững tình hình Canada và thế giới thì xin cụ mở tai lắng nghe các lời bình luận của khách hàng chung quanh nha. Các cụ biết không, chẳng phải chỉ có nhóm vĩ nhân chúng tôi mới tới đây xem báo chùa mà thôi, mà chung quanh chúng tôi có rất nhiều vị da trắng cũng có nhiều máu vĩ nhân quân tử như chúng tôi, họ cũng tới đây đọc báo chùa và chia sẻ tin tức với bạn bè. Hiện nay Canada đang trong mùa bầu cử, trung tuần tháng sau dân sẽ đi bỏ phiếu. Vì đây là mùa bầu cử liên bang, hiện 3 đảng lớn đang đi vận động ráo riết. Đầu mùa thì có một đảng thứ 4 nhưng nay đảng này đã biến mất vì thấy mình không ăn khách. Đó là đảng ‘Xanh’ chủ trương bảo vệ môi sinh. Tôi thuộc loại già nhà quê nên không phân biệt được đảng Bảo Thủ Conservatives khác đảng Tân Dân Chủ NDP và đảng Tự Do Liberal ở những chỗ nào. Chắc tôi thuộc loại ba phải mất rồi vì cho rằng đảng nào ở Canada cũng tốt hết.

Xin nói tiếp về quán cà phê. Chúng tôi thích cái quán này quá, vì uống cà phê xong, đọc báo xong, được nghe các lời bình luận của khách hàng da trắng ở đây xong, ai cũng thấy mình thật là sướng quá sức. Tháng trước là mùa thế vận hội, chúng tôi được nghe những lời bình luận hay hết ‎ý, toàn những ông Huyền Vũ ngày xưa tái thế không à. Thứ Bảy tuần qua, nhóm trí thức vĩ nhân chúng tôi đã qua một buổi sáng hạnh phúc như vậy, nghĩa là đã uống xong đợt cà phê, xem xong đợt báo chùa và đã nghe xong các danh nhân quốc tế bình luận thời sự, chúng tôi thong thả đi bộ về nhà Cụ Chánh tiên chỉ để ăn trưa.

Khi chúng tôi tới thì phe các bà đã có mặt đầy đủ, và các bà cũng đang thảo luận về những vấn đề hết sức quan trọng, như băng nhạc Asia và Thúy Nga hơn nhau chỗ nào, như cô ca sĩ này mập qúa và mặc cái áo đỏ chói mắt quá, như thẩm mỹ viện này sửa ngực không giỏi bằng thẩm mỹ viện kia, như son môi của Pháp và của Mỹ giống nhau chỗ nào…

Và bữa nay cả làng được Anh Chị John bao thầu. Một điều hết sức lạ lùng là người đầu bếp chính không phải Chi Ba Biên Hòa mà là anh John. Đây là sáng kiến do lời yêu cầu của Cụ B.95. Tháng trước cụ bảo anh rằng lâu nay toàn phái nữ nấu ăn và thức ăn toàn mang khẩu vị VN. Xứ Canada là xứ da trắng, mà tôi chưa hề được ăn một bữa theo hương vị da trắng bao giờ. Nghe nói tổ tiên của anh thuộc gốc người Anh, vậy anh thử cho chúng tôi ăn một bữa có hương vị người Anh coi.

Ý kiến của cụ B.95 được mọi ngươi vỗ tay hoan hô quá chừng. Và một điều làm dân làng vô cùng ngạc nhiên là anh John gật đầu chịu liền. Anh thưa với cụ rằng anh đã mê nấu ăn từ bé. Ngày xưa, mẹ anh là người gốc Anh thuần túy nên đã cho anh ăn những món rất Anh, và còn dạy anh cách nấu nữa. Theo Anh thì món ăn điển hình nhất của người Anh là bữa ăn điểm tâm. Anh hứa sẽ đãi cả làng món này, cam đoan hương vị sẽ rất Anh.

Nào ai có thể ngờ được rằng cái anh John này biết cả nấu ăn nữa và nấu giỏi nữa mới hay chứ. Sỡ dĩ không ai biết tài này vì ngôi sao của bà vợ anh, tức Chị Ba Biên Hòa, sáng qúa. Sao Chị Ba sáng quá nên nó làm mờ ngôi sao John.

Bữa nay Chị Ba chỉ làm phụ tá, nghĩa là chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để đầu bếp John biểu diễn. Anh đã đun nóng các món lên, bỏ gia vị vào rồi bầy ra đĩa, mỗi người một đĩa lớn. Các cụ đã bao giờ ăn một đĩa điểm tâm của người Anh chưa? Ấn tượng lắm các cụ ạ. Ăn một bữa điểm tâm mà như ăn một bữa chính, no kềnh bụng. Này nha, trên đĩa anh John đã bày ra một miếng thịt xông khói, mấy lát cà chua nướng, hai quả trứng ốpla, nấm chiên, hai miếng xúc xích, một chén nhỏ đậu đỏ chiên dầu olive, mấy lát bánh mì quệt bơ và phó mát. Bên cạnh là một ly nước cam vắt. Cụ xơi xong ngần ấy thứ rồi mời cụ xơi sang ly cà phê nóng bên cạnh. Các cụ thấy thế nào cơ? Có đủ no không cơ? Mấy cô Huế thì vừa cười vừa ăn, và cô nào cũng bảo đĩa điểm tâm này cũng là bữa ăn tối luôn. Mà chẳng phải chi có hai cô Tôn Nữ và Cao Xuân nói thế, ngay bọn đàn ông chúng tôi đây, sức lực như vậy mà ăn xong thì ai cũng ngất ngư. Cụ B.95 nhâm nhi mỗi món một chút xíu. Cụ tỏ ra rất hài lòng vì đã được ăn món điểm tâm do chính đầu bếp của dòng họ nước Anh nấu. Cụ tuyên bố đã no gần vỡ bụng nên xin phép anh John cho cụ được gói đem về cho các cháu ở nhà.

Vì bữa ăn nặng quá nên ai cũng xin uống trà, uống trà để nó giúp tiêu mấy món đại bổ vừa thưởng thức. Rồi cụ B.95 lại cất tiếng, bữa nay cụ cao hứng quá, cụ chiếm hết cả diễn đàn. Cụ nói với Chị Ba Biên Hòa: Lâu nay tôi chỉ được ăn các món Chị nấu mà chưa được nghe các chuyện Chị Ba kể bao giờ. Chị có gốc nhà giáo nên phải biết nhiều chuyện lắm. Mà tôi xin thêm điều này nữa là xưa nay toàn nghe các chuyện Bắc Kỳ, do các ông tướng Bắc Kỳ ở dây kể, vậy bữa nay Chị là người Nam xin chị kể các chuyện có mầu sắc Miền Nam nha.

Lần đầu tiên Chị Ba Biên Hòa được chính thức mời kể chuyện, lại phải kể chuyện có gốc miền Nam, chị Ba thấy lúng túng và mắc cở. Mặt Chị Ba đỏ au lên. Ôi nét mặt một cô giáo miền Nam ngoài 60 đỏ hồng sao mà nó đẹp thế. Anh H.O. nói nhỏ vào tai tôi: mặt Chị Ba đẹp như mặt thiên thần. Nào có ai thấy mặt thiên thần bao giờ, nhưng tôi cũng hiểu anh có ‎ý‎ nói gương mặt dễ thương quá. Anh John thấy vợ bị khựng lại vì nghĩ chưa ra câu chuyện, anh liền nhắc tuồng: Em kể chuyện gia đình Công tử Bạc Liêu coi. Câu nhắc làm mặt Chị ba sáng lên. À, phải rồi. Chuyện này thì chị biết rất rõ vì gia đình chị có họ hàng bà con xa với gia đình nổi tiếng này.

Chị Ba nhấp một miếng trà rồi thong thả kể: Chuyện về chính anh chàng công tử Bạc Liêu thì không có gì hay vì anh ta chỉ có phá. Ai cũng biết chuyện anh ta đốt những tờ giấy $100 để soi lối cho người bạn đi tìm tờ bạc $20, phải không cơ? Chuyện thân phụ của anh ta mới hay và đáng nói. Chuyện như thế này: Ông bố tên là Trần Trinh Trạch gốc Gò Công. Vì nghèo túng nên cha mẹ ông phải đem một đàn con dại xuống miền đất mới Bạc Liêu tỉm kế sinh nhai. Ngay từ lúc bé xíu, cậu Trạch đã phải đi chăn trâu cho một phú hộ trong miền. Năm 1881, khi cậu Trạch lên 8 tuổi thì là lúc thực dân Pháp mở ra các trường bảo hộ và bắt con cái các điền chủ phải gửi con đến đây học theo chương trình gọi là khai hóa. Ông điền chủ có đứa con trạc tuổi cậu bé chăn trâu, ông ta không muốn cho con học chữ của thực dân mà ông chỉ muốn cho con học chữ thánh hiền của tổ tiên nên ông đã thuê riêng một ông đồ về nhà để dạy con. Ông điền chủ không mưốn thực dân Pháp bắt lỗi nên đã bắt cậu bé chăn trâu Trần Trinh Trạch đi học thế. Bé Trạch được gửi vào nội trú. Không ngờ cậu bé chăn trâu này sáng dạ, học rất giỏi, giỏi cả chữ quốc ngữ cả chữ Pháp. Cậu đậu bằng thành chung dễ dàng. Đỗ xong, cậu Trạch xin được chân thư k‎‎ý làng. Vì cậu tỏ ra thông minh khác thường nên cậu được tuyển lên quận, rồi lên tỉnh. Ở đây câu làm việc trong văn phòng điền địa. Cậu có lòng tốt nên giúp đỡ rất nhiều người. Một đại điền chủ trong miền thích cậu quá nên đã gả con gái cho cậu và đã chia gia tài cho cậu.

Vợ chồng trẻ Trần Trinh Trạch làm ăn thành công ngay. Ban đầu thành công về điền địa, sau trúng thầu về hàng cầm đồ, rồi hàng rượu Bình Tây, rồi công ty cho vay tiền lấy lãi, rồi công ty muối. Tiền vào tay vợ chồng thày Trạch ào ào như nước. Thày Trạch mua được rất nhiều đất đai, lúc đó lên tới 200.000 hecta, lớn hơn đất Singapore 3 lần. Vì có nhiều tiền như thế nên ông Trạch đã cho xây một ngôi biệt thự vĩ đại do kỹ sư Pháp vẽ kiểu và thiết kế, gạch ngói và dụng cụ được chở từ Pháp sang. Ngôi nhà đó bây giờ vẫn còn, hiện là khách sạn mang tên ‘Công Tử Bạc Liêu’ do công ty du lịch quản l‎‎ý. Về già, ông Trần Trinh Trạch biết mình sắp lìa đời và của cải không mang theo về thế giới bên kia được, ông đã rộng tay làm nhiều việc phước thiện, như tặng quỹ xã hội của chính quyền Pháp số tiền tương đương với 10 ngàn lượng vàng, như góp tiền để xây Cư xá Đại Học Đông Dương ở Hà Nội, ông phân phát tiền bạc cho những người nghèo, và đặc biệt xé hết giấy nợ của các tá điền. Năm 1943, cảm thấy ngày ra đi đã tới gần, ông muốn làm một chuyến du hành cuối đời. Ông kêu cậu con trai là Trần Trịnh Huy, tức Công tử Bạc Liêu, chở ông đi thăm Saigon, Đà Lạt và Vũng Tàu. Khi tới Vũng Tàu thì ông ngã bệnh nặng và chết ở Vũng Tàu, thọ 71 tuổi. Tang lễ của ông kéo dài 7 ngày. Ai cũng thương mến ông. Chỉ tiếc rằng cậu con trai của ông là Trần Trịnh Huy, sau khi ông mất, đã phung phí tài sản ông để lại, cuối cùng khánh kiệt. Nghe nói những người cháu của Công Tử Bạc Liêu, sau 1975 đều rơi vào cảnh khốn cùng, có người con phải chạy xe ôm.

Kể đến đây xong thì Chị Ba xin hết chuyện. Cả làng vỗ tay râm ran. Chuyện Chị Ba kể hay quá chứ, phải không các cụ?

Câu chuyện Chi Ba vừa kể đã gây cho ông ODP nhiều hứng thú, ông giơ tay xin phát biểu. Rằng chuyện cụ Trần Trịnh Trạch trên đây cho chúng ta nhiều bài học. Thứ nhất là từ chú bé chăn trâu nghèo đói có số đỏ, biến thành một đại điền chủ tỷ phú, nhưng gia tài khổng lồ này đã bị ông con, biệt danh Công tử Bạc Liêu, làm tan nát. Giá ông con này biết theo gương cha thì cơ sở sẽ còn vĩ đại biết bao nhiêu. Bài thứ hai là cụ Trần Trịnh Trạch đã có một cái tâm cũng rất lớn, đã làm nhiều việc phước thiện lúc cuối đời, nhưng tôi nghĩ cụ chưa làm nhiều đủ. Giá cụ làm thêm nữa để ông con không còn có nhiều của mà tàn phá thì hay biết mấy. Việc thiện của cụ làm tôi nhớ tới mấy vị tỷ phú hiện nay là Bill Gates và Warren Buffett. Cụ Trạch để cơ nghiệp lại cho con, còn 2 vị tỷ phú Hoa Kỳ này không để của lại cho con mà để lại cho đời, cho những người bệnh tật và nghèo khổ, không chỉ ở Hoa Kỳ mà cho khắp thế giới. Báo chí hỏi tại sao ông Bill Gates không chia của cho con cái thì ông Gates trả lời: ‘ Con tôi là con người, đã là con người thì phải tự kiếm sống, sống cho mình và cho đời nữa’. Lòng quảng đại của Bill Gates đã chinh phục được nhà tỷ phú khác là Warren Buffett cũng ở Hoa Kỳ, và sau đó kéo theo rất nhiều tỷ phú khác trên khắp thế giới. Nhóm tỷ phú có đại tâm này đã và đang bỏ của ra làm việc thiện. Gần đây nhất là một nhà tỷ phú ở Hong Kong, Cụ Yu Pang-Lin. Trước khi qua đời ở tuổi 93, Cụ để lại di chúc là hiến toàn bộ tài sản trị giá 2 tỷ mỹ kim cho các tổ chức từ thiện. Bill Gates và nhóm tỷ phú đại tâm trên đây quả thật là những cơn mưa rào lớn cho một thế giới đầy hạn hán…

Ông ODP vừa ngưng thì bà cụ B.95 lại chiếm diễn đàn. Bà nói với thần tượng xưa nay của bà là anh John: Hôm nay anh vừa cho chúng tôi một bữa ăn đặc biệt. Mới được ăn thôi, mà chưa được nghe. Chị Ba đã kể chuyện, bây giờ đến lượt anh kể. Xưa nay toàn nghe anh kể chuyện VN, hôm nay xin anh kể chuyện nào đặc sắc trong thế giới Anh Ngữ của Anh. Ăn món Anh rồi nghe chuyện tiếng Anh thì mới thật là đầy đủ cho ngày hạnh phúc bữa nay của lão.
Các bạn đã thấy bà cụ già Bắc Kỳ này hùng biện chưa ?

Anh John thấy mọi người khen bữa ăn do anh nấu, nay lại được cụ già khen nữa thì thích lắm, anh tỏ ra đầy hứng thú nên xin kể ngay: Rằng thế giới nói tiếng Anh có lẽ họ bắt chước thế giới tiếng Việt nên cũng thường mang đề tài ‘cơm với phở, vợ và bồ nhí’ ra kể. Nhiều lắm, xin sơ sơ như sau:

– Chẳng hạn Lee Majors một diễn viên nổi tiếng của các đài TV và kịch trường nói một câu để đời này: Nếu có tên đàn ông nào cướp vợ của bạn, thì cách trả thù hay nhất là hãy cho tên đó giữ luôn cô vợ của bạn.
– Cựu tổng thống Bill Clinton hào hoa và đẹp trai hiện nay nói về chuyện vợ chồng đối thoại với nhau: Tôi nói với vợ có một câu ngắn, mà vợ tôi thường đáp lại bằng cả một đoạn dài !
– Một cụ già, hình như là cựu tổng thống George Bush: Thiên hạ hỏi tôi bí quyết hôn nhân bền vững, tôi xin trả lời: Có gì khó đâu. Chúng tôi lần lượt đi ăn tiệm một tuần hai lần, bữa ăn dưới ánh đèn nến lung linh, trên bàn có hoa, âm nhạc dịu dàng, rồi khiêu vũ. Vợ tôi đi tối thứ Bảy, còn tôi đi tối thứ Năm.
– Rudy Giuliani, một luật sư hùng biện nổi tiếng ở New York: Tôi không lo sợ về việc bị khủng bố, tôi quen rồi vì tôi đã lấy vợ được hai năm.
– Donald Trump, một tỷ phú của đảng Cộng Hòa đang làm mưa gió trong mùa tranh cử: Tôi gặp toàn khó khăn vì các bà vợ: bà vợ thứ nhất đã bỏ đi, bà thứ hai ở lỳ không chịu bỏ đi, bà thứ ba thì đẻ xồn xồn năm một.
– Đây là một câu chơi chữ trong tiếng Anh, đó là chữ RING trong hôn nhân, như sau: Mới yêu và hứa sẽ lấy nhau, anh con trai trao cho cô con gái cái nhẫn tên là Promise Ring. Rồi sau đó trao nhẫn đính hôn gọi là Engagement Ring. Và dến nhẫn cưới gọi là Wedding Ring. Sau cùng, ở với nhau thì sẽ có Suffer..RING !
– Và một câu nổi tiếng của tổ phụ triết học Socrates: Các bạn hãy lấy vợ. Nếu lấy được người vợ tốt thì bạn là người hạnh phúc, còn nếu lấy phải người vợ xấu thì bạn sẽ là một triết gia.

Anh John nói đến đây thì Chị Ba ra dấu cho anh chấm dứt vì các câu anh trích dẫn không có tiếng cười. Anh John vâng lời vợ, xin ngưng, nhưng cả làng không cho. Ai cũng bảo nụ cười trong tiếng Anh thường khô khan như vậy, phải ngẫm nghĩ một lúc rồi mới cười. Anh John không đồng ‎‎ý, anh cãi: Tiếng Anh có nhiều chuyện không khô mà rất ướt. Mấy bà mấy cô nghe đến chuyện ướt thì thích lắm, giục anh chứng minh. Anh bèn kể: Rằng trong khu đèn hồng ở London có một tổ hoa rất sang trọng và đắt tiền. Toàn những bông hoa chân dài và đẹp hấp dẫn. Bữa đó có một ông khách đến và đòi em Madeleine. Bà chủ trả lời: Em Madeleine đẹp nhất ở đây, giá đắt lắm. Ông khách hỏi đắt bao nhiêu thì bà chủ trả lời: 5.000 đồng. Ông khách gật đầu ngay và ông đã được em Madeleine phục vụ tới bến. Tuần sau ông khách này tới nữa và cũng đòi em Madeleine. Ông cũng được thỏa mãn vì ông trả tiền rất sòng phẳng. Tuần thứ ba ông khách cũng tới nữa và ông cũng được em Madeleine phục vụ. Sau khi nhận tiền xong thì em Madeleine tò mò hỏi ông khách đào hoa: Em chưa hề thấy ai đến đây chi nhiều tiền và đòi em phục vụ 3 lần liền như anh. Anh quê ở đâu ? Ông khách hàng vui vẻ trả lời: Anh quê ở Cardiff miền Wales. Cô gái tròn xoe mắt rồi nói: Em cũng quê ở Cardiff nè. Ông khách đáp ngay: Anh biết chứ. Anh là luật sư. Chị của em vừa chết, trước khi chết thì chị em nhờ anh thi hành di chúc và nhờ anh đem 15 ngàn đến trao tận tay cho em, đây là món quà cuối đời của chị.

Nghe đến đây thì Chị Ba Biên Hòa lên tiếng ngay: Thôi, không nghe chuyện cái ông luât sư ranh mãnh kia xí gạt em Madeleine nữa. Xin làng nói sang chuyện khác. Rồi chị xin ông ODP nói chuyện thời sự.

Lời xin này hợp ‎ý ông và đẹp lòng mọi ngươi. Ông ODP kể: Chuyện phải nói ngay vì ai cũng thấy nhưng không phải ai cũng hiểu.Đó là chuyện kinh tế của Trung Cộng đang tụt dốc thê thảm. Nói một cách ngắn gọn, đây chính là một đòn độc của Hoa Kỳ đánh Trung Cộng. Đánh nhau có nhiều mặt, mặt kinh tế, mặt văn hóa, mặt quân sự. Bây giờ Hoa Kỳ có giương oai diễu võ trên biển trên không, nhưng chỉ là trò hỏa mù làm Trung Cộng rối mắt và rối trí, chứ thực ra là Hoa Kỳ đang đánh Trung Cộng bằng mặt trận kinh tế. Thị trường chứng khóan của Tàu đang đi xuống kinh hoàng. Dân Tàu có của đang rút của chuyển sang Thụy Sĩ, sang Hoa Kỳ, sang Canada. Địa ốc khắp nơi lên giá ào ào là do dân Trung Cộng bỏ ra mua hết. Các quan CSVN gốc tham nhũng theo gương đàn anh cũng đang chuyển của ra ngoại quốc. Tôi có mấy anh bạn giỏi về kinh tế đều bảo anh Mỹ chơi cái đòn này thật là hiểm, chả phải đổ máu gì mà Tàu Cộng sụp đến nơi. Mà Tàu Cộng sụp thì Việt Cộng cũng sụp theo ngay.

À, nhân chuyện Việt Cộng sợ hãi đàn anh Trung Cộng, xin kể một chuyện thời sự để chứng minh sự sợ hãi và hèn nhát này. Đó là chuyện hai bảng tên đường mới ở Hà Nội: Đường Mạc Thái Tổ và đường Mạc Thái Tông. Các cụ nghe tên hai vua này có biết là ai không ? Thưa, đó là tên hai cha con Mạc Đăng Dung va Mạc Đăng Doanh ! Sử gia Trần Trọng Kim đã viết về 2 tên này như sau: “ Mạc Đăng Dung đã làm tôi nhà Lê mà lại giết vua để cướp ngôi, ấy là một nghịch thần, đã làm chủ một nước mà không giữ lấy bờ cõi, lại đem cắt đất mà dâng cho Tàu ấy là một tên phản quốc. Làm ông vua mà không giữ được cái danh giá cho trọn vẹn đến nỗi phải cởi trần ra tự trói mình lại, đến quỳ lạy trước cửa một người tướng của quân nghịch để cầu lấy cái phú qu‎ý cho thân mình và nhà mình, ấy là một người không biết liêm sỉ ”.

Xưa nay ta có thấy đền miếu hay đường xá mang tên Mạc Đăng Dung và Mạc Đăng Doanh bao giờ đâu, thế mà bây giờ cộng sản Hà Nội dùng tên của hai nghịch thần và phản quốc vô liêm sỉ này đặt cho 2 con đường ở giữa thủ đô Hà Nội. Chúng không dám dùng tên thường mà dùng tên hỏa mù, Mạc Thái Tổ và MạcThái Tông!

Mời các bạn nghe lời của Ngài Đinh Quang Hải Viện trưởng Viện Sử Học Hà Nội tuyên bố: Sau khi nghiên cứu tài liệu, Viện sử Học nhận thấy đây là việc làm đúng đắn nhằm giáo dục truyền thông và ghi công lao của tiền nhân’. Thật là hết ‎‎ý ! Ai đọc xong câu này mà cười rồi bảo rằng cái anh tiến sĩ này hèn là phải đi tù đấy nhé.

Về tên 2 con đường mới, Hà Nội có ‎ý‎ gì đây ? Thưa, CSVN muốn trình với đàn anh Trung Cộng rằng: Thưa các Đại lãnh tụ, chúng em xin đầu hàng và xin tùng phục các anh như cha chú họ Mạc ngày xưa của chúng em vậy !
Đối với giặc Tàu thì hèn như vậy, còn đối với dân thì tàn ác. Cứ xem việc Việt Cộng sắp chi tiền tỷ để xây tượng đài Hồ Chí Minh ở Sơn La thì đủ thấy sự tàn ác đến thế nào. Dân nghèo đói xơ xác mặc dân, tiền công quỹ xây đài là cốt ‎ý để chúng tao chia nhau bỏ túi, đó là quyền của chúng tao. Đứa nào mở miệng phản đối là không tôn kính Bác, chúng tao bỏ tù liền…

Nói tới việc dân chúng khắp nơi nghèo đói làm tôi nhớ tới lời cựu Thủ Tướng Anh Winston Churchill: Chủ nghĩa tư bản có thể không chia đồng ều sự giàu có, nhưng chủ nghĩa Cộng Sản thì chia rất đều sự nghèo khổ.

Nhân việc xây đài, xin nói thêm việc xây lăng. Ở Nghệ An, CSVN đã cho xây lăng ông bà và cha mẹ của Hồ Chí Minh, bốn cái lăng rất nguy nga đồ sộ, mỗi vị một lăng riêng, ở những vị trí riêng. Có đất nước nào như đất nước Việt dưới sự cai trị của CSVN thối như vậy không, thưa các cụ.
Thấy cả làng im lặng nghe ông ODP nói về Trung Cộng và Việt Cộng, bà Cụ B.95 không thích cái không khí nặng nề này. Bà lại quay vào anh John, xin anh tiếng cười để lấy lại cái vui tươi vốn có trong mỗi lần họp làng.

Anh John thưa ngay: Lúc nãy cháu chưa nói hết nhưng phải ngưng vì vợ ra lệnh‎. Cháu mới nói xong một nửa về tiếng cười của người Anh Quốc. Cái tiếng cười này khô khan và thường không tôn kính người vợ, còn trong tiếng Việt, đôi khi cũng đem đề tài này ra pha trò, có lúc cũng chế riễu, nhưng đa số là tôn kính vợ. Chứng cớ thì nhiều lắm. Nói đâu xa, mở tự điển ra, xem chữ BẤT, cháu thấy có nhà văn đã tôn vinh các bà vợ một cách hấp dẫn như thế này:

– Bị vợ đánh mà không không khóc là bất khuất
– Vợ chửi mà làm thinh là bất bạo động
– Tài sản của vợ là bất động sản
– Em gái của vợ là bất khả xâm phạm
– Ý muốn của vợ là bất di bất dịch
– Được vợ khen là bất ngờ
– Người khác khen vợ mình là bất ổn
– Lấy phải vợ xấu là bất tài
– Già mà lấy vợ trẻ là bất chấp thiên hạ
– Trẻ mà lấy vợ già là bất cần đời
– Vợ bỏ là bất lợi
– Vợ chồng lâu không cãi nhau là bất bình thường
– Vợ chồng không ngủ chung giường là bất hợp tác

Làng nghe xong thì phá ra cười. Để làng cười xong thì anh H.O. lên tiếng hỏi:

- Tôi thấy anh John thông thái hết sức, nay tôi còn cái thắc mắc này mà tôi tìm không thấy lời giải trong tự điển, vậy xin hỏi anh câu mà nhiều ông chồng hay nói về bà vợ dữ của mình. Họ gọi vợ là ‘Bà La Sát, bà hay nổi Tam Bành Lục Tặc ’ Vậy La Sát, Tam Bành, Lục Tặc nghĩa là gì?

Nghe xong câu hỏi thì anh John lắc đầu ngay. Anh bảo mấy tiếng này phải hỏi bồ chữ ODP. Cụ Chánh cũng gật đầu xin ông ODP giãi nghĩa. Ông cười rồi nói:
– La Sát là tiếng Phạn, chỉ chung loài ác quỷ
– Tam Bành chỉ tên 3 vị thần Bành Kiều, Bành Cứ, Bành Chất, những vị thần hay xúi ta làm điều ác, có nói tới trong sách Phật
– Lục Tặc, chỉ tên 6 thứ giặc làm mê hoặc con người, đó là Sắc,Thanh, Hương,Vị, Xúc, Pháp.

Nói đến đây xong thì ông ODP cười hà hà rồi hỏi: Chúng ta thường nói ‘ Bà La sát, Bà Chằng Lửa’ chứ không nói ‘Ông La Sát, ông Chằng Lửa bao giờ. Tại sao vậy ? Cả làng lại cười rồi phe các bà lên tiếng cầu cứu Cụ Chánh: Cụ ơi, bác ODP đang chế diễu phái nữ nè. Cụ Chánh cười xòa, rồi lắc đầu trả lời: 

-Lão cũng không biết tại sao không có ‘Ông Chằng Lửa’ trong tiếng Việt. Bác ODP vừa nói tới lục tặc làm lão nghĩ tới ‎ý‎ nghĩa cuộc đời. Xưa nay ông cha mình vẫn nói đời là bể khổ. Có triết gia đã phân tích cái khổ này, đã chia cái khổ do 8 mối: Sinh Lão Tử Bệnh là 4 cái khổ không ai thoát được, 4 cái còn lại là: Muốn có mà không có được, Có mà không giữ được, Yêu nhau mà không sống được với nhau, Ghét nhau mà phải sống với nhau… Vậy làm sao hết khổ ? Đạo Chúa Đạo Phật đều chỉ cho ta những con đường thoát khổ. Riêng lão, lão thấy làm việc bác ái, giúp tha nhân là một trong những cách giúp ta thoát khổ hữu hiệu nhất. Những người như Ông Trần Trịnh Thạch và Bill Gates trên đây là những tấm gương sáng cho ta. Có người hỏi Mẹ Teresa Calcutta là tay làm việc bác ái tới mức nào là đủ, Mẹ Terasa đã trả lời: Bạn hãy rộng tay cho tới khi nào bạn thấy đau, Give until it hurts !

Tôi thấy nhóm ông Bill Gates đang làm nhiều việc từ thiện mà hình như họ chưa đau tay. Còn các cụ, các cụ có đau tay bao giờ không?

Trà Lũ