Sunday, March 1, 2020
THẾ UYÊN ¤¤ CĂN NHÀ CỦA MẸ
Thế Uyên |
Rời miền Bắc sau 1954, mang lũ chúng tôi vào Nam, bố mẹ tôi đã từ bỏ nhiều thứ trong đó có quê nội và quê ngoại, một quá khứ khá dài những vui buồn, và căn nhà đã tạo dựng bằng công khó của hai người, nhất là bằng dấu vết những bàn chân nhỏ cùng các tiếng khóc tiếng cười của đứa bé đã sinh ra và lớn lên trong đó. Tết năm ấy, tết tha hương đầu tiên, bố mẹ tôi không hề buồn bởi vì hai người chưa già và trừ người con lớn còn ở trong quân ngũ nơi xa, gia đình tôi sum họp đầy đủ trong căn nhà cũ kỹ tồi tàn không điện không nước của khu Bàn Cờ. Tết năm ấy, năm của hòa bình, hầu hết những người dân hai miền còn đầy hi vọng ở tương lai.
NGUYỄN NGỌC CHẤN ¤¤ Nẻo Khuất Trầm Tử Thiêng
Trầm Tử Thiêng |
TRẦN DZẠ LỮ ¤¤ Nhớ Bạn
@ Ái Lan |
Lâu nay có lắm người hỏi tôi: Sao không thấy làm thơ cho Vũ Hữu Định.-tác giả bài thơ Còn Một Chút Gì Để Nhớ được nhạc sĩ Phạm Duy phổ thành ca khúc. Tôi chỉ mỉm cười mà không trả lời. Mười sáu tháng giêng này lại là ngày giỗ của bạn. Bạn khôn thiệt, chết đúng ngày Nguyên Tiêu.
Dù sao thì cũng viết một bài nữa để cảm ơn bạn, một tấm lòng đáng yêu lúc còn sống cũng như khi xa đời, đi về chốn vĩnh hằng. Vũ Hữu Định, thoát ra khỏi đoạn đời khó khăn ngày tháng ấy, bạn tôi đã được nhiều hơn là mất…
ĐỖ HỒNG NGỌC ¤¤ Những bệnh… vô duyên!
ĐỖ HỒNG NGỌC |
Tuy già không phải là một bệnh nhưng già thì thường có bệnh. Bệnh thì có bệnh nặng, bệnh nhẹ, bệnh có duyên và bệnh… vô duyên.
Ai cũng biết thầy thuốc là người được học hành cẩn thận để giúp ta chữa trị bệnh tật, vậy mà thầy thuốc cũng có thể gây bệnh cho ta, dù là ngoài ý muốn, cái đó gọi là bệnh do thầy thuốc gây ra (iatrogenic) mà theo GS Phạm Khuê, một chuyên gia về Lão khoa, chủ tịch Hội Người Cao Tuổi Việt Nam thì có đến hơn một phần tư các bệnh ở người già là do thầy thuốc gây ra! (Bệnh Học Tuổi Già, Phạm Khuê, NXBY Học, 1998, trang 364)
Saturday, February 29, 2020
LIÊU THÁI ¤¤ Đợi…
Bây giờ là mùa xuân, chỉ sau Tết mới tròm trèm mươi ngày, nghĩa là khí dương đang mạnh và mọi thứ đang sinh sôi nảy nở. Nàng nhớ da diết vườn cải hoa vàng nơi góc quê. Cái màu vàng miên man như một dòng ánh sáng dắt con người lùi dần vào một nơi chốn nào đó khuất lấp và sáng dịu, một thứ ánh sáng đã bị bọc kín bởi hoài niệm, xa xôi sương mù. Và đương nhiên phía sau liếp cải vàng sẽ là căn nhà bằng tre, đất sét trát tường và có hai cửa sổ nằm đăng đối, mỗi cửa sổ có một khuôn gió cũng bằng những thanh tre đan vuông góc với nhau. Đó cũng là nơi con mèo vàng của nàng hay đùa giỡn, có nhiều lúc nàng tức giận vì nó nhảy vào liếp hoa cải làm đổ rợp, màu vàng rơi lã chã.
NGUYỄN AN BÌNH ¤¤ Nhật Ký Từ Thành Phố Chết
Khi thức dậy thành phố đã bị phong tỏa
Phong tỏa là gì?
Tôi chưa từng nghe ai nhắc đến bao giờ
Chỉ có thể biết
Không thể ra ngoài, không thể đi đâu
Chỉ biết chờ đợi
Một ngày sẽ trôi qua vô cùng lặng lẽ khắc nghiệt
Thành phố hơn mười một triệu dân
Tất cả hình như chợt bốc hơi biến mất
Đường không người qua lại
Một thế giới vô cùng yên tĩnh
Chứa đựng những nỗi hoài nghi
Thực sự bắt đầu sinh sôi nhân bản bằng cấp số nhân.
Subscribe to:
Posts (Atom)