Em đi lên núi, đi ra biển...
Đi trốn? Đi tìm? Giục giã đi
Mai sau, nằm lại bên bờ cỏ
Thôi cũng an lòng ta có đi
Chúc em phơi phới khi ra ngõ
Đèn kéo quân quần may rủi may
Lực hãy tòng tâm, vượt bất khả
Tự ta, đường mở như xòe tay
Em đi lên núi, đi ra biển...
Đi trốn? Đi tìm? Giục giã đi
Mai sau, nằm lại bên bờ cỏ
Thôi cũng an lòng ta có đi
Chúc em phơi phới khi ra ngõ
Đèn kéo quân quần may rủi may
Lực hãy tòng tâm, vượt bất khả
Tự ta, đường mở như xòe tay
Có hay không có Nghiệp? Có hay không có Tự ngã? Có hay không có Thời gian? Có hay không có một Linh hồn? Thật là những câu hỏi choáng váng đặt ra trong cuốn sách “Tổng Quan Về Nghiệp” của Thầy Tuệ Sỹ do Hội Đồng Hoằng Pháp xuất bản năm 2021.
Nghiệp, là kinh nghiệm được tích lũy và tồn tại trong nhiều đời sống. Không có thời gian, không có ký ức thì lấy đâu cho nghiệp vận hành, tạo tác, lưu trữ, lưu xuất, dị thục, nhân quả? (ii)
Cơn gió thoảng
mộng hồn bay lả bóng
Trời hoang vu
mấy độ phủ hồn em
Ôi mắt ngọc
của ngày xưa hiển hiện
Ta ngu ngơ
thao thức suốt canh huyền
“Mỡ quẹt miệng mèo, ruồi kề lưỡi cóc rồi bà ơi … .”
Bà Tám lõ mắt ngó sửng, định chừng ông bị lậm ngãi. Tay bà nắm lưng quần, mắt bà ngó lên trang tổ, bộ tịch như gà mở cửa mả ngơ ngơ ngác ngác.
Không thèm để ý tới cử chỉ lạ lùng của vợ, ông bô bô cái miệng:
“Hương chức hội tề mới phái sứ giả Hương Giáo Thân tới thỉnh tui tống gió thần ôn cho làng mình năm nay đó.” Ông liếc mau vô phía trang thờ tổ, đảo mắt lên tấm hoành phi vàng ối với hai chữ “Trần Phủ” mà ông lấy làm hãnh diện mỗi khi thành công một việc gì, rồi ngó mong ra đường nói tiếp:
“Lệ thường họ mời thầy chùa chứ có thèm mời thầy pháp đâu. Bà biết quá mà, chuyện thần dịch, chúa ôn đâu phải chuyện lên Thiên Đường hay xuống Địa Ngục mà tụng kinh gõ mõ. Phải biết bắt ấn bắt quyết, sai ma tróc quỷ mới lo được.” Ông ngừng một phút để lục lọi một chút nể vì trong mắt bà vợ. “Mà phải là thứ thầy cứng cựa như tui đây kia chứ lơ mơ là chúa ôn sai thần vàng nanh đỏ mỏ vật trào máu họng. Chuyện thần thánh đâu để mấy người non nghề lơ mơ rớ vô được. Mang hoạ cả làng cả xóm chứ phải chơi hen ….”
THÚ VUI TAO NHÃ
Đất khách tiêu dao trọn tuổi già,
Cùng nhau xướng họa mượn thi ca.
Thất ngôn bát cú... vừa đơm nụ,
Tứ tuyệt ba vần... mới trổ hoa.
Ngất ngưởng trầm tư kề chén rượu,
Ngâm nga thưởng thức kế ly trà.
Tha hương thơ nhạc vui tao nhã,
Tìm đến nguôi ngoai nỗi nhớ nhà.
Trên đất Pháp, tôi đã từng ăn canh rau mồng-tơi xanh nấu với tôm he . Đôi khi lười biếng, tôi đi ăn self-service, món légume ăn kèm với thịt vẫn là rau mồng tơi xanh nghiền trộn bơ lạt và kem tươi . Khó mà tìm được mồng tươi tím. Mồng tơi xanh to lá hơn, cọng bụ bẫm hơn, nấu canh tôm he cũng ngọt không kém mồng tơi tím. Vậy mà trong tâm hồn tôi, lá mồng tơi tím đã mọc rễ từ lâu lắm rồi, trải qua bao khúc quanh éo le của lịch sử và đã tỏa một màu tím thật lãng mạn và thật thi vị trong suốt thời thơ ấu của tôi.
TÁM BA TỰ TRÀO (*)