Giá một ngày thôi ta được sống
Ngó ta đôi mắt bạn bâng khuâng
Ta nhìn theo mãi mây dong ruổi
Phải cuối trời kia nó hoá sinh
Giá một ngày thôi ta được sống
Ngó ta bạn hỏi có kinh mang
Ta nhìn hoa rụng trong vườn vắng
Không biết hoa kia có xốn xang
Giá một ngày thôi ta được sống
Ngó ta đôi mắt bạn bâng khuâng
Ta nhìn theo mãi mây dong ruổi
Phải cuối trời kia nó hoá sinh
Giá một ngày thôi ta được sống
Ngó ta bạn hỏi có kinh mang
Ta nhìn hoa rụng trong vườn vắng
Không biết hoa kia có xốn xang
Ngưỡng Cửa Của Thương Yêu
Kính dâng thiền sư Nhất Hạnh,
Vị thầy đã dạy con biết dừng lại và nhìn sâu
để biết hiểu và biết thương.
Tiếng chén đũa nồi niêu khua rổn rảng hòa nhịp với những lời càu nhàu vô nghĩa của vợ trong bếp, tựa như một thứ vũ khí bén nhọn liên tục châm chích đâm thọc Bảo, khiến cơn giận điên cuồng mà chàng đang cố gắng đè nén bỗng sôi sục trở lại. Bảo "ức sức" muốn vào bếp, túm tóc vợ đập cho một trận "tơi bời hoa lá" thì mới hả cơn. Thoáng nghĩ vậy thôi, chớ Bảo đâu phải là kẻ vũ phu lỗ mãng đánh đập vợ; đôi khi, giận "cái mụ" lắm mồm hỗn hào, chàng tức tối đập chén dĩa, đá bàn, đá ghế... là tột cùng rồi. Lần nầy, để đối phó lại, Bảo rầm rầm dẫn chiếc xe đạp ra cửa. Trước khi phóng lên xe, chàng còn ngoái cổ lại dò xem phản ứng mụ vợ có thay đổi gì không? nào ngờ, cái mặt "mâm" của vợ vẫn chầm vầm lạnh nhạt chẳng thèm lưu tâm đến sự giận dỗi của chồng, khiến Bảo vừa tức vừa thẹn, phóng xe đi một nước.
Văn Hữu VTN vừa nhận được tập thơ MẶC NIỆM do tác giả gởi tặng.
Tập thơ dày 230 trang do NXB Nhân Ảnh ấn loát với 100 bài thơ hay, thi ảnh, thi ngữ tân kỳ.
VHVTN xin trân trọng giới thiệu Mặc Niệm cùng quý văn thi hữu.
Liên lạc tác giả: vothanhvan2000@gmail.com &
NXB: han.le3359@gmail.com
khách về đây trời đất thênh thang
gió mùa bấc tháng giêng lồng lộng thổi
hàng dương liễu đón chào khách mới
khách đường xa rũ áo phong trần
khách về đây sông nước ngại ngùng
con thuyền nhỏ chở đầy sóng gió
trở về neo trên bờ bến lạ
thuyền bập bềnh giữa bến chiều hoang
Bắt đầu một năm mới tinh khôi, nghĩa là phải có một tháng, một tuần, một ngày, một giờ, một phút, một giây hoàn toàn mới, từ tương lai bước vào hiện tại. Nhưng một cái gì hoàn toàn mới, xuất hiện một cách mơ hồ trên lịch, chỉ là một ý niệm, một quan điểm. Do người ta đặt để, đo lường, tạo một qui ước về thời gian — căn bản dựa trên sự chuyển dịch của địa cầu qua hai vầng nhật nguyệt — để ổn định sinh hoạt xã hội, mà từ hàng ngàn năm trước đến nay, ngày-tháng-năm được xuất hiện trên những tấm lịch, những cái đồng hồ (mặt trời, cát, nước, đeo tay, treo tường), máy vi tính và điện thoại.
về đây dốc đá mù sương
thả tâm tư với con đường lá bay
nguồn xưa triều đổ theo ngày
bỗng nghe chim hót lạc bầy trong đêm
vầng trăng soi một quãng buồn
hồn ta chưa biết bến nguồn là đâu
đi về nội cỏ rầu rầu
đêm nghe tiếng trúc thiên thâu tự Người
bài thủ vĩ ngâm cho Trương Thị Thịnh & Hồ Thành Đức
1-
như một vì sao lạc giữa sơn khê
nhìn trần thế âm u màu chướng khí
người rũ áo -
xoa hành tinh, ứa lệ
gọi hồn thiêng sông núi đến tự tình
đem hạt nhân hòa, nhân ái kết tinh
âm thầm cấy dưới đồng ngô ruộng lúa