Tình cờ gió lạc vào sơn động
Thơ thẩn đi quanh lối trận đồ
Vây khốn ta từ bao kiếp trước
Ngồi trong nước lửa thật bơ vơ
Núi non muôn cõi giăng trùng điệp
Mỗi một đàn tràng ngọn lửa bay
Canh giữ sao ta vừa mới xuống
Nằm nghiêng giữa bãi Thất Tinh đài
Tình cờ gió lạc vào sơn động
Thơ thẩn đi quanh lối trận đồ
Vây khốn ta từ bao kiếp trước
Ngồi trong nước lửa thật bơ vơ
Núi non muôn cõi giăng trùng điệp
Mỗi một đàn tràng ngọn lửa bay
Canh giữ sao ta vừa mới xuống
Nằm nghiêng giữa bãi Thất Tinh đài
Rời tay mẹ
Tôi ăn cơm tứ xứ
Ở nơi nào cũng gọi được quê hương
Vỡ trí khôn trong ba đào lửa đạn
Gặp khắp nơi cảnh tử biệt, đoạn trường
Hồn trai trẻ dày thêm trang sử chép
Thấm nỗi đau xương máu thế hệ mình
Vẫn tiến bước về chân trời phía trước
Với niềm tin và ước vọng hòa bình
“Khác hơn thường lệ, đôi bạn thân Hiển và Phước, đối ẩm trong lặng lẽ, chẳng ai chịu mở lời. Hiển nâng chung trà hớp từng ngụm, rồi dường như đang bâng khuâng thả hồn theo những chiếc lá phong đỏ thẩm từng chiếc, từng chiếc rụt rè buông rời cành theo làn gió chiều mơn man. Còn Phước thì cầm chung trà, đi tới lui đăm chiêu suy nghĩ, mấy lần định lên tiếng mà cố đè nén chưa chịu hở môi. Mới chiều hôm qua, hai chàng đến ngôi chùa Hàn San(1) lễ Phật, đồng thời cũng dự định thỉnh giáo học Phật, hành thiền với sư cụ Hải Tịnh. Lần nầy, khi đôi bạn vừa xá thầy, chưa kịp vấn an trước khi nêu vấn nạn thỉnh giáo, thì bỗng nhiên sư cụ lên tiếng kể ngay giai thoại thiền về cá nhảy khỏi lưới, như sau:
“Vào đời Tống, hai Thượng tọa Thâm và Minh nhân có duyên sự cùng qua đò sang sông Hoài, vô tình chứng kiến cảnh giăng lưới bắt cá, thình lình trong đám cá sa lưới, có con cá to nhảy khỏi lưới thoát ra ngoài. Thượng tọa Thâm vỗ tay khen: "Hay thật! Hay như Thiền sư!" Thượng tọa Minh không đồng ý bảo: "Phải ở ngoài lưới mới hay, đợi vào lưới rồi mới nhảy là muộn rồi!" Thượng tọa Thâm đáp: "Huynh Minh chưa hiểu đâu?" Đi hơn dặm đường, Thượng tọa Minh bỗng nhận ra chỗ sai, liền xin sám hối.” Dứt lời, sư cụ bỗng vặn hỏi: “Hai con nghĩ sao?”.
Khi giông tố loạn cuồng thung lũng nhỏ,
Giữa đêm sâu. bừng nở đoá hoa thần.
Ta bàng hoàng rung động cả châu thân
Như cánh bướm phân vân mùa hợp tấu.
Từng đêm vắng, ta gọi người yêu dấu
Lời dịu êm như gió nhẹ thì thầm,
Cả ngàn lần, ta gọi khẽ, bâng khuâng
Nghe dĩ vãng lâng lâng niềm thương nhớ:
Tiếng chim lạ vừa rền trên nóc phố
Trời phương Nam bỗng rụng một vì sao
Trong ta có một giấc chiêm bao
Trải trăm kiếp dưới mùa đông tiềm phục
Chắc em biết suốt bốn mùa bàng bạc
Đời ta như mấy hạt dẻ già
Từ lâu vùi trong lớp phù sa
Trổ le lói mấy cành heo hút quá...
CSVN xâm lăng nước VNCH)Sau khi cưỡng chiếm Saigon, tập đoàn cọng sản đã thực hiện chính sách đối xử dã man tàn bạo với đồng bào miền Nam. Hậu quả là bao gia đình chịu cảnh tan nát đau thương, khổ lụy ngút ngàn. Một trong những thành phần bị đọa đày thê thảm nhất là giới văn nghệ sĩ. Sách báo còn thiêu hủy đốt cháy huống chi là con người. Mấy ai mà tránh được sự trả thù ác hiểm của quân cướp nước.
Bài này xin điểm lại mười cái chết oan khiên của văn nghệ sĩ trong khoảng thập niên đầu sau 75 như nén hương lòng tưởng niệm những người vị quốc vong thân đã từng góp công sức xây dựng nền văn học nghệ thuật nhân bản cho nửa nước thân yêu.
Ông trời thật đa tình, em... bật cười một mình. Có thật không ...anh nhỉ, một ngày đến mới tinh.
Bồ công anh nở hoa, khi mặt trời chói lòa . Hoa cười tươi trong gió, chúm chím dễ thương nha
Bỗng dưng trời buồn so, nụ hồng bỗng âu lo. Ông ơi đừng khóc nhé, lệ ướt đầm cánh hoa.
Tiếng sấm nổ rì rầm, giữa bầu trời lạnh căm, đang vui sao thịnh nộ, giọt buồn rơi âm thầm
Tưởng tượng bên trong dòng định mệnh
Có ngôi Thiên Sứ xuống đồng xanh
Lỡ ta là một loài dơi trắng
Nào dám bay về hướng thái dương
Nên tự hành thân theo Quỉ đạo
Chập chờn ôm lấy trái tiền khiên
Trăm thanh sắt nhọn xoi ngang ngực
Ai đóng đinh hồn lên áo quan?
thân hướng dương cháy xém
gục đầu nhìn về phía mặt trời
tiếng đạn bom vần vũ trên cao
màu vàng của lúa mì nhuộm máu
màu xanh của mây trời bật khóc nghẹn ngào
*
thành phố tan hoang mảnh vụn
phố nhà, cao ốc, bệnh viện vỡ tung
thây người la liệt
khói lửa ngút trời
từ đâu niềm hung ác của kẻ láng giềng thô bạo
mới hôm qua là anh em ?
Sau mùa hoa đào Tết, Dà Lat buồn thật buồn. Hình như khắp phố phường, hoa tím nở tím ngắt... Không phải hoa cúng Phật. Không phải hoa tặng nhau. Người đi bộ, đi mau. Người đi xe không ngắm...
Những cây thông thầm lặng lui vào quá khứ rồi...Đất Nước mình đổi đời. Đà Lạt đã đổi khác...
Mimosa giấu mặt. Xấu hổ nở đầy đường...Hoa nào chẳng dễ thương? Càng thương hoa xấu hỗ!