Trôi từ bờ nguyệt lạnh
Bóng người in lẻ loi
Vườn tình tôi rụng xuống
Nửa trái sầu – mồ côi.
Trong giấc mơ hồ điệp
Cánh chim vừa bay đi
Cơn mưa rào bất chợt
Thấu thị lời tiên tri.
Trôi từ bờ nguyệt lạnh
Bóng người in lẻ loi
Vườn tình tôi rụng xuống
Nửa trái sầu – mồ côi.
Trong giấc mơ hồ điệp
Cánh chim vừa bay đi
Cơn mưa rào bất chợt
Thấu thị lời tiên tri.
Thiên Cấm Sơn, Thiên Cấm Sơn
Hoa sen vụt nở giữa không trung
Đường sơn lâm leo lách với mây ngàn
Mây ngũ sắc giăng ngang trời sinh diệt
Thảo quả, trùng linh vô số kiếp
Núi ngàn xưa ẩn hiện Pháp thân.
Thiền tử, chống gậy giữa mây ngàn
Núi trăm trượng, tiếng chim vang hốc đá
Đường lên cõi hóa thân vạn ngã
Niệm Kinh Tâm, ngũ uẩn giai không
Qua đi, qua đi... cõi mây hồng
Thấp thoáng bước qua bờ sinh tử...
*Gởi Đà Lạt những ngày tháng cũ
Nghe tiếng đêm thì thầm trên rừng thông
Qua đồi phượng tím
Những chiếc lá muộn phiền vẫn thức thắp nỗi buồn vu vơ
Bay mơ hồ ngang dốc tình rong rêu năm tháng
Lấp lánh ánh trăng vàng
Có tiếng chim khắc khoải xao động mặt hồ
Tôi chậm rải đếm thời gian ngược gió.
Đâu đó trên những con đường uốn lượn dốc đồi
Bồng bềnh khói sương cổ tích
Một ngày chúng ta vô tình gặp được nhau
Đâu phải từ cái nhìn đầu tiên
Khi nhà thờ con gà
Ngân nga hồi chuông giáng sinh không dứt.
Em của tôi ơi
Tôi nhớ chiếc phu la màu vàng hoa cúc
Tôi nhớ chiếc áo choàng đỏ rực rỡ không lẫn giữa dòng người xuôi ngược
Mưa em ạ. Trời đã mưa em ạ. Lần đầu tiên: Tin Thời Tiết Không Sai! Mưa đang rơi. Chưa nhiều lắm. Mưa lai rai. Mưa rắc hạt...như người ta gieo thóc. Rằm tháng Mười, rằm Hạ Nguyên...cuối năm sa nước mắt / để bù cho hơn chín tháng nắng nôi!
Tuyết chắc cũng đang rơi. Anh không thể ra sân để nhìn núi đồi, đây, đó. Mưa êm ru, mưa không có gió. Chậu hoa hồng nở hoa đỏ...hồn nhiên. Anh nghĩ tới em, hai con mắt thật hiền, hai bàn tay mềm quệt ngang vầng trán. Mưa bây giờ là cơn mưa buổi sáng. Mưa bình minh! Anh hôn em...bàn tay!
Vấn đề dân chúng một số vùng ở Việt Nam nói ngọng đã được chúng tôi đề cập trong bài viết “Tiếng Việt Qua Ba Miền” in trong cuốn Chuyện Dài Chữ Nghĩa từ trang 194 đến trang 202. Sau đó, có vài vị quan tâm đến vấn đề này, đã đề nghị tác giả viết thêm để giải thích tại sao hiện tượng này phát triển quá nhanh và quá rộng để đến nay, gần như người trong nước Việt Nam đa số nói ngọng và viết ngọng!
Trước đây, chúng tôi biết rằng chỉ có dân một vài vùng nói ngọng; và khi họ viết ra chữ thì cũng ít sai. Nhưng hiện nay, theo dõi trên các trang truyền thông liên mạng; tình hình đã đến độ tồi tệ. Có thể, sự sai này đã trở thành tiêu chuẩn mất rồi. Không chỉ quần chúng nói ngọng, viết sai; mà cả các cơ quan công quyền, báo chí nhà nước cũng sai nhan nhản mà chúng ta có thể thấy hàng ngày. Xin đưa ra vài thí dụ với hình ảnh chứng minh như sau:
Tìm một màu xanh
ta ghì sát em
tìm mãi không ra màu xanh trên bức tranh người đàn bà nằm ngửa
chưa bao giờ ta gần em như hôm nay
nhờ những dục vọng không suy nghĩ đêm qua
lao đao trên từng vuông da thịt
rất gần em nhưng cũng rất xa đời
hình như ta nhìn mà không thấy rõ cảnh chung quanh
qua những ô cửa khác nhau có ánh sáng đủ màu
làm điên con mắt
những bạo tàn trong lối nhìn và lời nói của kẻ khác
làm ta bấn loạn
vật vờ trong thành phố mùa đông sắp tới
Giá một ngày thôi ta được sống
Ngó ta đôi mắt bạn bâng khuâng
Ta nhìn theo mãi mây dong ruổi
Phải cuối trời kia nó hoá sinh
Giá một ngày thôi ta được sống
Ngó ta bạn hỏi có kinh mang
Ta nhìn hoa rụng trong vườn vắng
Không biết hoa kia có xốn xang
Cũng chẳng biết từ lúc nào em nhỉ
Đất cũng đổi thay chao chát như người
Phố núi chìm trong cơn mưa dầm bất tận
Người trốn tìm quay quắt giữa dòng trôi.
Lòng thao thiết trên dốc tình vẫy gọi
Những con đường Đà Lạt hóa thành sông
Nóc nhà thờ con gà im tiếng gáy
Chúa lạc loài trên thập giá buồn không?
Có dịp lên New York / tôi ngắm tượng Tự Do! Người Đẹp, Đẹp Như Mơ / đứng giữa lòng Đại Hải.
Nàng làm cho sóng phải / cúi đầu trước tượng đài! Nàng cầm cây đuốc soi...đường đi cho...tàu biển (?).
Không một ai cầu nguyện / dù gọi đây Tượng Thần! Tôi thật có bâng khuâng: Mình là gì trước biển?
Mình đi và mất biến...bao tình thân Quê Hương! Tôi nhớ quá Chiến Trường, nhớ Anh Em Lính Cũ!
Nhớ, biết bao cho đủ? Trước biển, thật bao la! Đây là Cõi-Người-Ta hay là Tâm Thế Giới?
Không quen ai để hỏi, chép câu đó...vào thơ, tôi thấy mình bơ vơ: Đồng Bào đây, không có...