Lòng ta chiếc áo mùa đông cũ
Thấm lạnh vai gầy ngọn gió khuya
Mấy nhánh sông xa tràn bão lũ
Nằm vắt đôi bờ sớm đã chia.
Tháng chạp dập dờn mùi gió chướng
Khốc khô lưới nhện khóm cúc tần
Chiều nay bếp lửa không còn đượm
Vạn dặm người về mất dấu chân.
Lòng ta chiếc áo mùa đông cũ
Thấm lạnh vai gầy ngọn gió khuya
Mấy nhánh sông xa tràn bão lũ
Nằm vắt đôi bờ sớm đã chia.
Tháng chạp dập dờn mùi gió chướng
Khốc khô lưới nhện khóm cúc tần
Chiều nay bếp lửa không còn đượm
Vạn dặm người về mất dấu chân.
Đi trong màn mưa bụi mỏng
Anh về lại Phá Tam Giang
Đâu hương tóc người ngày cũ
Chân cầu nhịp sóng miên man.
Xanh bờ phi lao chắn sóng
Rì rào hát giữa trùng khơi
Lẻ loi một mình một bóng
Bãi bờ cái rét lạnh căm.
những hạt dẻ nổ dòn trên lửa
lách tách như hy vọng mùa đông
bầu trời cảm ơn những giọt nắng sương mù
như ta cảm ơn ngôi nhà
mọc lên từ chốn bình nguyên thầm lặng
màu xanh diệp lục chảy trong cây cỏ
và trái tim mở ra lời đầm ấm chân mây
trở về một lần ẩn mình trong lá hoa
gió thổi vào tim lời ca nồng nàn
cộng thêm tiếng suối và tiếng chim
ngày bắt đầu trên từng ngón tay tha thiết
Nếu không phải là tín đồ du lịch, chưa chắc tôi đã biết tới biển đảo Bình Ba, địa danh lạ hoắc lạ huơ, nằm ở đâu trên bản đồ Việt Nam. May sao, nhờ theo dõi thường xuyên bình luận của các “phượt thủ” trên một số diễn đàn mang, đã giúp tôi trang bị, bổ sung, thêm một số kiến thức về biển đảo trong nước. Một nơi, không chỉ nổi tiếng hoang sơ, mà còn tỏ ra hấp dẫn, quyến rũ, mọi người như đảo Nam Du, đảo Lý Sơn, đảo Phú Quý . . . đặc biệt, là đảo Bình Ba, nằm trong vịnh Cam Ranh, thuộc thị trấn Ba Ngòi, tỉnh Khánh Hòa.
Thèm chút nắng cuối đông
Vàng vai em tháng chạp
Đường nhỏ phố thong dong
Hương tóc người thơm ngát.
Nhìn chiếc lá chao nghiêng
Biết đâu là nguồn cội
Người sao mãi đi tìm
Mùa xuân trong ánh mắt.
Lê lết từng bước, gánh đôi nước thứ mười trong ngày về đến chuồng heo bên hông nhà, thì sức lực bé Liên cùng đã rã rời. Em thở hổn hển lấy sức, khỏa nước rửa mặt, đoạn vốc một bụm đưa lên miệng uống ừng ực. Ngụm nước giếng mát lạnh lên vào tạng phủ, như một chất thuốc bổ kỳ diệu, phục hồi cho em phần nào sinh lực. Em đã phải gánh nước liên tục để làm tròn công việc tắm rửa heo và quét dọn chuồng sạch sẽ mà mẹ đã giao phó. Đoạn đường lấy nước giếng không xa, nhưng bé mới 12 tuổi, thể chất gầy gò, chân tay ngắn ngủn yếu ớt, mà phải chịu đựng chiếc đòn gánh dài thòng, đong đưa cặp thùng nước nặng trĩu, trên lối đi trơn trợt quả là một cực hình. Gánh nước về, bé lại phải kỳ cọ tắm rửa cả bầy heo sáu con mập ú, rồi lại phải quét dọn chuồng sạch sẽ, gom hốt hết mớ cặn bã hôi thúi mang đổ ra cái hố sau nhà. Sau mấy giờ chật vật, bé mới có thể nhàn nhã đứng tựa vào cột chuồng heo ngắm nhìn công trình của mình, vừa thò tay vào túi lấy củ khoai luộc, bóc vỏ nhai ngon lành.
chụp bởi T.H - Viễn Đông News |