Thursday, December 13, 2012
Wednesday, December 12, 2012
LỆ HẰNG * T Ó C M Â Y
Tôi đứng lặng người trước khung cửa nâu đen của phòng chàng . Tay tôi buông xuôi và run rẩy trong cơn mơ huyền hoặc . Hành lang hôm nay tự nhiên dài hun hút . Buổi chiều hôm nay tự nhiên ngừng hơi thở . Tôi đã lang thang trên những con đường êm mơ bóng cây . Tôi đã nhủ thầm sẽ tìm đến chàng vào giờ mà một ngày sắp tàn, vào giờ mà chàng cô đơn nhất, một mình với phím đàn, với nhạc sầu Chopin .
Tôi đã nhủ thầm với mình, tôi đã vỗ về trái tim nồng buốt yêu đương là sẽ tìm đến chàng, sẽ gõ nhẹ ba tiếng lên cánh cửa nâu đen . Chàng sẽ hiện ra giữa khung cửa mờ mờ đèn vàng hắt ra . Sau lưng hàng chiếc dương cầm kiêu sa chờ đợi . Rồi không đợi chàng mời tôi ngồi, rồi không chờ chiếc áo tôi muốn chiếc áo chùng đen dài lượt thượt của chàng quăng vào xó tủ, để chàng mặc sơ mi xanh nhạt, quần tây đậm màu như trưa hôm nào bất ngờ tôi đẩy cửa vào tim, chàng ngồi quay lưng ra ngoài đang mải mê đọc sách .
Cổ sơ mi xanh nhạt và vùng gáy gờn gợn đam mê trong tôi, tôi đứng nhìn chàng tim như ngừng đập, lúc chàng ngẩng đầu lên thốt nhẹ .
- A Kim!
Tôi muốn gọi thầm "anh ơi" mà không dám .
Chàng nhìn tôi:
- Có chuyện gì đó Kim ? Sao cha thấy Kim có vẻ buồn buồn .
Tôi cúi đầu mân mê chiếc kẹo hồng nước mắt rưng rưng:
- Tại cha đó .
Chàng ngạc nhiên:
- Tại cha ? Cha chẳng hiểu gì cả .
Tôi muốn hét lên "anh phải hiểu, phải hiểu rằng em đang yêu anh".
Tôi ngẩng mặt lên, tôi vụt đứng dậy, khoảng cách còn quá ngắn khi tôi tiến dần đến chàng .
Đôi mắt, đôi mắt thật tuyệt vời cúa chàng có một vùng trời đang xao động ngất ngây trong đó . Tượng Chúa gục đầu dưới một vòng gai, chàng để trên mặt chiếc dương cầm bóng loáng bỗng như sáng lên . Tôi lảo đảo ngồi phệt xuống ghế, môi tôi mấp máy nói không ra lời, những lời khe khẽ như hơi thở, nhưng chàng nghe được:
- Xin lỗi, Kim xin lỗi cha, tha thứ cho Kim .
Chàng hiền từ:
- Chắc con đau rồi Kim ạ, học dữ quá đó mà, để cha đàn những bài Kim thích, rồi về nhà ngủ cho khỏe nghe không .
Tôi ngoan ngoãn gật đầu . "Chúa ơi, chút nữa thì con làm tan vỡ mộng đẹp như sao băng Chúa nhỉ ? Không được, chàng cao quí quá, con phải giữ gìn tình yêu âm thầm này mãi mãi cho êm đẹp đời chàng".
Chàng ngồi trước đàn, dáng nghiêng nghiêng, chút nắng chiều hắt vào từ vuông cửa sổ, làm bóng chàng chìm chìm nổi nổi trong tranh tối tranh sáng . Sóng mũi cao cao, mái tóc gợn buồn như mây trời phiêu lãng .
Âm thanh vang lên chạy khắp căn phòng chàng, rồi âm thanh tung tăng quấn quít ngoài khung cửa . Tôi đứng nhìn chàng đàn, hồn tôi xao xuyến, tim tôi ngất ngây, chàng chìm trên phím ngà; tôi chìm trong mê say .
Tôi tiến đến đứng sau lưng chàng khe khẽ hát theo, chàng vẫn đàn, phiến lưng xa xăm gợi thèm cơn mỏi . Tôi nóng bừng hai má, cơn rạo rực căng căng da thịt dậy thì trong tôi .
Tôi tròn mắt rồi tôi mím môi lại lùi dần cho xa chàng chút nữa, chút nữa . Một hương thơm ngai ngái nồng nồng phả ra từ lưng chàng, gáy chàng . Nỗi đam mê, niềm ân hận xâu xé hồn tôi .
Một tiếng gọi thầm nhắc tôi hãy ra về, hãy để chàng yên bình trong đời tu sĩ, hãy để chàng với những bản thánh ca vời vợi nỗi yêu thương thần thánh . Một trái tim nồng cháy tình yêu, đòi tôi hãy ở lại, hãy tiến đến gần chàng, hãy cúi xuống để tìm nụ hôn đầu đời yêu dấu .
Tôi như một tên trộm rình mò của quí báu . Tiếng đàn rưng rức trong cung sầu Tristeste . Tôi nghẹn ngào ngó chàng, lúc đàn chàng gần tôi như người yêu gần gũi người yêu, cùng lúc chàng xa tôi như bóng mờ hạnh phúc trên đỉnh gió lao xao . Tôi thương mình đến quắt quay đau đớn, tình câm nín đẹp vô ngần, nhưng chua xót vô biên .
Chàng đứng lên . Tôi bàng hoàng nhìn sâu vào mắt chàng, hai bờ mi rậm che hờ màu mắt buồn lênh đênh . Chàng cười khẽ:
- Kim hết đau chưa ? Mai gặp má Kim, cha sẽ nói bà cấm Kim đọc sách . Đau đầu hoài mà không chừa gì cả .
Tôi lắc đầu:
- Cha đừng lo, Kim không đau nữa mô . Kim khỏe nhiều rồi mà . Cấm Kim đọc sách thì Kim làm chi bây giờ hở cha ?
Chàng lắc đầu:
- Bướng lắm ha, vừa thôi nhé, thần kinh Kim yếu lắm đấy . Để cha nói má gả chồng cho rồi .
Tôi tròn mắt ngó chàng:
- Không . Kim không thích cha đùa như rứa . Kim không cần ai thương Kim mô . Kim có chết cũng mặc xác Kim kia mà . Cha có cuộ c đời của cha .
Chàng ngạc nhiên vì cơn giận bất ngờ của tôi:
- Con gái mới lớn rắc rối thật . Cha chịu thua rồi đó, chắc hôm nay cha đàn hơi vụng phải không Kim ?
Tôi bùi ngùi:
- Không . Kim xin lỗi cha, tại cha coi thường Kim quá,c ha chẳng để ý gì đến Kim cả .
Chàng hững hờ:
- Thế à ? Cha đâu có biết . Chắc muộn rồi đó, thôi Kim về nhé kẻo má mong chết .
Tôi tiu nghỉu đứng lên, cúi đầu chào chàng rồi lui ra ngoài . Thêm một chiều đẹp đã tan vào dĩ vãng . Thêm một chiều đẹp mình lại bơ vơ .
Tôi lang thang dưới những hàng phượng vĩ đầy hoa đỏ ven sông . Con đường Lê Lơi giờ này im vắng lạ . Hai bên đường cỏ mọc xanh, êm như tấm thảm . Tóc tôi bay bay . Gió sông nhè nhẹ đưa lên, văng vẳng tiếng ai hò lênh đênh trên sóng nước, văng vẳng tiếng hát nào từ khung cửa nhà ai quên khép kín .
Tôi giận tôi vô chừng . Dự định bao nhiêu lần, rồi mỗi chiều lại trở về tay trắng bơ vơ . Chàng vẫn không hay biết hoặc cố tình không biết . Tôi vẫn trằn trọc từng đêm với mối tình đơn phương đầy cách biệt . Có tiếng gọi tôi ơi ới đàng sau:
- Kim ơi Kim! Mi đi mô về rứa ?
Tôi quay lại mỉm cười với Phương, cô bạn thân cùng lớp:
- Chiều đẹp nên lang thang chơi, có chi lạ hôn mi ?
Phương nhe chiếc răng khểnh:
- Sướng chưa, lãng mạn ghê hỉ . Tao đi ghi tên ở Văn Khoa đây mi nợ . Mi định học chi Kim ?
Tôi ngập ngừng:
- Chưa biết nữa, mạ tao bảo nghỉ ở nhà bà dạy nấu nướng ba cái đồ chua ngọt mai mốt về hầu chồng . Mạ tao sợ học riết tao điên mi nợ .
Phượng cười giòn:
- Ngộ ác, cũng hay đó, mạ mi nhắm ai chưa mà chuẩng bị ráo riết rứa mi ?
Tôi lắc đầu:
- Mô, có ai đâu mi, bà nói rứa chứ tao đâu có chịu . Học ba cái bánh mứt với lại kho trách cá nục chán mớ đời mi hỉ .
Phương nheo mắt:
- Mi cũng chì đó chứ, đau đầu quanh năm mà thi chi đậu nấy, thấy mi đậu bình tụi nó ngán dữ .
Tôi cười:
- Tán vừa thôi chứ, mũi tao dài ra cha mô thèm mê nữa hí ?
Phương dí mũi tôi:
- Càng đẹp chứ răng, mũi nhòm mồm càng tây mi nợ .
Tôi kê Phương:
- Quê! Bà ni chẳng biết chi cả, mốt mới người ta đang thích mũi hếch kia kìa . Ngó kiêu sa lắm mi nợ .
Phương hỏi:
- Rứa hả, kiêu sa lắm hả ? Ở Huế mình chưa có chỗ mô sửa mũi mi hỉ ?
Tôi lên giọng người lớn:
- Tự nhiên đẹp hơn chứ bộ, sửa sang này nọ tốn tiền thí mồ, tụi mình mua sách cũng phải nhịn quà vặt, bàn chi chuyện xa vời nớ mi .
- Ơ, ờ ... nói cho vui vậy mà .
Phương thì thào :
- Có hai tên theo mình mi tề, chết cha, mần răng chừ mi ?
Tôi len lén quay lại, có người đang làm cái đuôi dài dài cho hai đứa thật . Hai anh chàng cao cao, tóc để dài, đang phì phèo hút thuốc .
Chẳng đứa nào rủ, tôi và Phương đều che vội nón bài thơ lên đầu .
Phương láu lỉnh:
- Cũng khá khá mi nợ, đẹp trai chứ hỉ ?
Tôi suỵt :
- Con khỉ, khẽ chứ, nó nghe được thì chết .
Phương nghiêng nón:
- Theo lúc nào mà mình không biết tề, cha, lúc nớ tao nói to qua, bô bô giữa đương, e tụi hắn nghe được mắc cỡ chết đi được .
Tôi càu nhàu:
- Im cái miệng đi nào, ai biểu mi léo nhéo hoài, phải làm bộ tỉnh khô như không chứ mi .
Phương gật đầu kéo nghiêng vành nón bài thơ có tết quai nhung tím, mắt Phương sáng long lanh, nụ cười chúm chím sau quai nón xinh .
Hai chàng thấy chúng tôi nghiêng nón hơi kỹ có vẻ sốt ruột nên tiến sát lên ép tôi và Phương vào lối cỏ . Phương đỏ bừng hai má, con bé thật kỳ, lí lắc không chịu được, chê con trai ỏm tỏi cả ngày, vậy mà có chàng nào theo chân tay cứ ríu cả lại, mắt chớp lia lịa thấy mà thảm . Anh chàng đeo kính trắng lên tiếng:
- Chiều đẹp quá, hai cô cho phép chúng tôi đi chung mô;t quãng đường nhé .
Phương nhìn tôi, môi tôi mím lại dấu một nụ cười:
- Đường của chính phủ, mời hai ông cứ tự nhiên cho .
Anh chàng có đôi mắt dài, tình tứ nói:
- Con nhà ai mà ăn nói dễ thương rứa ? Ngọt cứ như đường phèn . Xin lỗi hai cô, đường ni tên chi đây ạ ?
Phương nhập cuộc dù mắt vẫn chớp, run run hai hàng mi cong:
- Đường Lê Lợi, có rứa mà cũng hỏi, kỳ!
Hai chàng cười, chàng mắt nhung tấn công:
- Không, chúng tôi muốn hỏi tên của con đường mà không có bảng nào của chính phủ ghi nổi kia .
Tôi nháy Phương:
- Ông ấy hỏi mi tề .
Phương đỏ mặt:
- Chi rứa, mi nói không được sao ?
Tôi nghiêng thêm bờ nón:
- Đường "áo trắng bay". Thôi xin phép hai ông hỉ .
Hai chàng cũng khá đàng hoàng, nghiêng người kiểu cách chào chúng tôi rồi đi lên cầu Tràng Tiền cong cong những nhịp buồm .
- Mong có dịp gặp lại hai cô, cám ơn hai cô nhiều lắm ạ . Tôi tên Thụy, anh bạn tôi tên Quang .
Khi hai lưng áo sơ mi nhgà nhuộm chút nắng chiều trên nhịp cầu chơi vơi, Phương mới dám cười toe toét với tôi:
- Hết hồn, cha! Tim tao muốn rụng luôn mi nợ .
Tôi càu nhàu:
- Mi kỳ thấy mồ, người ta theo thì can chi mô mà mi run như cầy sấy hỉ .
Phương lí nhí:
- Tao cũng nói được đó thôi, run mô mà run, con ni hách dữ, hôm nay mi la tao hoài hỉ .
Tôi bật cười:
- Tiến bộ dữ, ở nhà mi léo nhéo hoài, la em như bà la sát rứa mà răng gặp con trai mi câm như hến, buồn cười quá .
Phương bỗng nhìn tôi đăm đăm:
- Ừa, mọi khi mi cũng như tao, nhát như thỏ đế răng hôm nay mi ăn nói ngon lành rứa ? Ngọt sớt với con trai thấy mà sợ luôn .
Tôi thở dài:
- Rứa hả, có lẽ tại tao bắt đầu biết đau khổ .
Phương tròn mắt ngó tôi:
- Mi nói chi lạ rứa, mi cũng đau khổ cơ à ?
Tôi ngao ngán:
- Đến một lúc nào đó tuổi thơ sẽ bỏ chúng mình . Có điều chuyện tao gay go quá, tao điên lên được mi nợ .
Phương tò mò:
- Tao chẳng hiểu mô tê chi cả . À, mi yêu ai phải không ?
Tôi ngập ngừng:
- Ờ, có phải tự nhiên mình cứ nhớ họ hoài, mình muốn gặp họ suốt ngày là yêu phải không mi ?
Phương lên giọng bà cụ:
- Đúng rồi . Yêu là chết trong lòng một tí mà mi . Mi chết một tí hay chết cả người hở mi ?
Tôi lầm bầm:
- Khổ điên lên được mi còn đùa . Chán mi chi lạ .
Phương cười:
- Thì thôi, điều tao nghĩ mắc mớ chi mà mi buồn . Mi nói mạ mi gả cho họ là xong chứ gì . Mạ mi cưng mi kinh khủng cơ mà . Bà lại lanh nữa, chuyện chi bà cũng làm được hết .
Tôi xót xa:
- Không bao giờ tao dám nói với mạ, bởi vì người tao yêu không bao giờ lấy tao mô mi . Họ có thèm để ý đến mình đâu .
Phương kêu:
- Á à, tình một chiều hả ? Con ni rứa mà ngu, thì làm cho họ phải biết, dễ ợt, thiếu gì cách .
Tôi cáu:
- Thôi bà im đi, con nít mà bày đặt dạy khôn người ta hoài . Đoạn trường sai có qua cầu mới hay . Mi cứ lo ăn lo ngủ cho rồi phận mi đi, nói ngu như con bò .
Phương giận:
- Con ni kỳ, hôm nay mi dễ ghét chi lạ, khó tính như bà già . Thì kệ xác mi chứ ai rỗi hơi cho mệt . Cáu kỉnh hoài chó nó thèm yêu .
Tôi đỏ mặt :
- Kệ tui ư, thôi về đi "mệ", để xem ai yêu mệ .
Phương dịu giọng khi thấy tôi rưng rưng nước mắt:
- Tao xin lỗi mi, đừng giận nghe mi, tao thương mi hoài à . Đừng thèm yêu ai nữa mi .
Tôi cười gượng:
- Thôi, dẹp chuyện ni qua một bên mi hỉ . Mi nói đúng, đừng thèm yêu nữa là xong .
Phương xiết nhẹ tay tôi:
- Tao về nghe, mai qua tao đi ăn bánh bèo Vĩ Dạ hỉ .
Tôi gật đầu đứng nhìn Phương đi vào con ngõ hẹp . Con ngõ xinh với hai hàng dậu thưa . Áo trắng Phương vờn gió, tóc thề Phương đựng bóng dáng chiều bay bay màu nắng nhạt . Bờ nón nghiêng nghiêng, dáng mềm như lá cỏ . Phương xinh như một áng thơ say . Lòng tôi bùi ngùi . Hồn tôi xót xa . Tôi thương mình, tình đầu son sắt trao nhầm chỗ . Cho đi không trọn, giữ lại thêm đau . Tôi gọi thầm, lời tình âm vang trong tim óc mù mờ:
"Anh ơi, em khổ quá đi anh, ước chi em được quyền yêu anh, nhu bao nhiêu cô gái khác trên đời này yêu người tình của họ ".
Vũ Đức Nghiêm
Khi giông tố
loạn cuồng thung lũng nhỏ,
Giữa đêm sâu.bừng nở đoá hoa thần. Ta bàng hoàng rung động cả châu thân Như cánh bướm phân vân mùa hợp tấu. Từng đêm vắng, ta gọi người yêu dấu Lời dịu êm như gió nhẹ thì thầm, Cả ngàn lần, ta gọi khẽ, bâng khuâng Nghe dĩ vãng lâng lâng niềm thương nhớ: Ơi Ly Cơ! ơi Tình Yêu Lầm Lỡ! Đêm mê cuồng bỡ ngỡ gọi tên em Mây bay cao, ngờ xiêm áo vương thềm, Nhìn sao nhớ mắt em ngời lóng lánh. Ơi Ly Cơ! ơi Thiên Thần Gẫy Cánh! Khát vọng ngàn xưa sống dậy chập chờn Sâu vô cùng trong tiềm thức cô đơn. Son phấn cũ ngát thơm hương ngự uyển. Thuở em về, cả núi đồi rung chuyển Sao trời đêm ngời sáng ngọc lưu ly Dạ lai hương ngào ngạt lối ta đi Dìu em bước dưới khung trời sương khói Vào Mê Cung .. ..Nhạc tiêu thiều nhẹ trổi, Đêm huyền hồ ảo giác lạnh xương da. Đón em về, sông nước gợn âm ba, Ôi giây phút trao nhau tình bỡ ngỡ, Dung quang em, sao cực kỳ rạng rỡ, Ta nghiêng mình cúi xuống nụ hôn thơm Ngan ngát hương lan, rời rụng linh hồn Trôi lãng đãng ngàn trùng khơi viễn xứ. Ta đưa em vào thiên thu tình sử, Rồi nghẹn ngào thương nhớ bóng giai nhân. Hờn chia phôi chất ngất đến lạc thần, Đau choáng váng đáy mộ phần tâm thức Hương phấn cũ khơi sâu niềm ray rứt, Ta gục đầu lệ ướt đẫm xiêm y. Ảnh hình xưa đài các đến kiêu kỳ Chợt thoáng hiện rỡ ràng trong tiếc nuối: Khoé hạnh đong đưa, mây trời chết đuối, (Mây soi mình trong dòng suối long lanh). Ngón tay thon mềm, tháp bút mong manh, Từng mơn trớn dỗ dành ta hờn giận. Tóc buông lơi, cho liễu dài ngơ ngẩn Gót chân son tha thướt gấm hài thêu Trong Mê Cung bừng rực dáng tiên kiều Làm lịm tắt cả nắng chiều chang chói. Ta si dại ngước nhìn em, bối rối, Tự đáy hồn buốt nhói dậy chiêm bao. Linh hồn ta vụt chắp cánh bay cao Bay lên cõi trăng sao, miền quên lãng.. Nhớ thương rồi, ta mơ về dĩ vãng: Lối cỏ mòn vương ánh nắng hoàng hôn, Vườn đào nghiêng nghiêng lũng thấp cô thôn Nghe ríu rít tiếng chim non rộn rã. Trời vần vũ, tình gọi tình vật vã, Ta bàng hoàng từ giã mộng Liêu Trai Mà khôn nguôi thương nhớ gái Dao đài. Rèm chao động, mái hiên ngoài thoáng hiện. Thắp nén hương lòng rưng rưng ước nguyện Đợi em về, xao xuyến gót kiêu sa. Phấn trầm vương lưu luyến bước ngọc ngà. Toàn thân ta vỡ oà như tê dại. Thoảng trong gió, mùi hoắc hương thần thoại, Gió lay màn, mê mải ngắm dung nhan. Phải em từ Quần Ngọc xuống trần gian? Rồi vào hư vô, biến tan bằn bặt? Như dòng thác bạc thủy ngân trong vắt Đổ xuống tràn vào Vô Thức lãng quên. Ta say sưa, ôm ghì chặt Ưu Phiền, Rồi kiêu hãnh phá lên cười ngạo nghễ. Ném cả bình sinh vào lòng Hưng Phế, Ngẩng mặt nhìn đời, thách đố Thương Đau . Xa em rồi, tình ta biết về đâu? Thương em nghẹn lời, nước mắt chìm sâu! Vũ Đức Nghiêm |
Huy Phương * Rối Bời Chữ Nghĩa
Tuần trước tôi vừa « nhập viện » . Nói cho cam , chẳng phải tôi xin
vào Viện Mồ Côi làm gì vì đã quá già , cũng không phải vào Viện Hán
Học xin thầy mấy chữ thánh hiền , vào Viện Thẩm Mỹ để sửa sang lại
dung nhan , cũng chẳng phải vào viện Nghiên Cứu Mác- Lê Nin của ông
Hoàng Minh Chính để làm quái gì , vậy mà bạn bè , bà con cứ nói một
hai là tôi « nhập viện » .
Đơn giản là tôi mới vào nhà thương , hay nói chữ nghĩa là tôi vào nằm
bệnh viện , cái gì mà cứ nằng nặc một hai gán ép cho tôi là « nhập
viện » , cho danh chính ngôn thuận , nếu gọi nhà thương là viện thì
bệnh nhân nằm nhà thương gọi luôn là « viện sĩ » cho được việc . Cũng
như trước đây mấy chục năm , bọn Cộng Sản cứ một hai đòi « cải tạo »
chúng tôi và đặt cho chúng tôi một danh từ khá kêu là « cải tạo viên »
.
Từ trước năm 1975 , chúng ta chữ nghĩa có lẽ còn ít ỏi , lại không
thích dùng quá nhiều chữ Tàu , nên những chữ chúng ta dùng rất đơn
giản , thế mà ngày nay ... Ngày nay , ngay cả những bạn ngày xưa dạy
học cùng trường , sau này trong những cuốn đặc san của các cựu học
sinh , cũng uốn viết , uốn lưỡi để nói rằng : « ... năm 1972 , tôi «
nhận công tác giảng dạy » tại trường X » nghe tức anh ách cả bụng . Đi
dạy học thì cứ nói là đi dạy học , cần gì phải gọi là nhận công tác
giảng dạy .
Ở Hải Ngoại nhiều bậc thức giả đã lên tiếng về cái điều gọi là loạn
chữ nghĩa , mà cách dùng chứng tỏ CSBV lệ thuộc vào văn hoá Tàu Cộng
một cách quái đản , khiến người ngoài nước không hiểu nổi khi đọc chữ
nghĩa của người trong nước .
Những chữ có « mùi Tàu » quen dùng và đã ảnh hưởng không ít đến
truyền thông và người Việt ở Hải Ngoại vẫn thường nhan nhản thấy và
nghe hằng trăm , nghìn chữ nghĩa nghe rổn rảng như những miếng sắt va
chạm nhau của anh mù đấm bóp của những ngày tháng Sài Gòn năm xưa ,
như những chữ « chất lượng » , « liên hệ » , « đăng ký » , « xuất khẩu
» , « tranh thủ » , « khẩn trương » , « nhất trí , « hồ hởi - phấn
khởi » , « bức xúc » , « nghiêm túc » , « quân hàm » , « sự cố » , «
tham quan » , « chuyển ngữ » , « quá độ » , « cực kỳ » ... « thể tạng
» con người thì trong nước dùng là « cơ địa » , nghe qua bạn có hiểu
nổi không ? « Triều cường » là gì ? « Vĩ mô » là gì ? Nào là « chùm »
, nào là « luồng » ! Phải chăng phải tra cứu loại « tự điển Cộng Hoà
Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam » mới hiểu nổi . Các bạn nghĩ thế nào với
những danh từ kỹ thuật số ( digital ) , máy quét ( scanner ) , phần
mềm ( software ) ...
Trong địa hạt giao thông , vận tải không biết sao những người chuyên
về các vấn đề này lại là những người thích dùng chữ mới , nghe rất kêu
, cứng ngắc như « bê tông cốt sắt » nhưng rất vô nghĩa và xốp ruột như
loại « bê tông cốt tre » , sản phẩm nổi tiếng của XHCN . Bạn nghĩ thế
nào với những « cụm từ » ( lại nói theo kiểu mới ) như « kéo giảm tai
nạn » , « ùn tắc giao thông » , « phân luồng xe chạy » , « bố trí lệch
ca » để nói về giao thông , vận tải .
- « Trong quá trình bê tông quá độ bị lún , sự cố bất ngờ các khuyết
tật nên các đơn vị dược giao nhiệm vụ quản trắc phải báo cáo diễn biến
đột xuất của hầm chui , và tôi đề nghị nâng tĩnh không của cầu lên từ
3 M lên 3 ,5 M » ( nói về cầu Văn Thánh ) .
- « Chốt lại vấn đề kích cầu sản xuất , tiếp theo mạch phân công nhiệm
vụ phải tuỳ vào sự giải trình cũng như thái độ cầu thị của Bộ Trưởng »
.
- « Phạm trù quản lý đô thị hiện nay có rất nhiều bất cập , mảng đô
thị của chúng ta nói rất mờ nhạt » .
- » Phạm trù chuyên chở đại chúng chưa được phủ kín đến vùng dân cư
đông đúc mà còn tồn tại nhiều lỗ hổng » ( phát biểu của Bộ Trưởng Giao
Thông ) .
- « PMU 18 là sai phạm nghiêm trọng , bộc lộ yếu kém ở cấp vĩ mô , xin
ông cho phóng viên nắm bắt giải trình cụ thể » ( câu hỏi của phóng
viên nhà báo ) .
- « Vốn kiên cố hoá trường học giải ngân quá chậm » ( Ông Bộ Trưởng
Giáo Dục nói về ngân sách giáo dục ) .
Những chữ nghĩa loại này nhan nhản trên báo chí , đài phát thanh ,
truyền hình trong nước ( Việt Nam Cộng Sản ) . Chưa gặp được ông Thủ
Tướng để phỏng vấn vì ông quá bận , thì ký giả báo đảng viết rằng :
« Thủ Tướng có nhiều cuộc họp bất thường , chưa tìm được thời gian
thích hợp để phỏng vấn , nên đành tranh thủ những khe hẹp trong lịch
trình đông đặc của Thủ Tướng để xen vào » .
Không biết đối với một vị Nữ Thủ Tướng thì nhà báo có dùng nguyên văn
như vậy không ? Nói chúng đây là những danh từ rất lạ mà nhà báo trong
nước hay các viên chức viết , báo cáo diễn văn , không viết nổi một
câu văn bình thường dễ nghe , mà vì mặc cảm đã cố tạo ra những danh từ
rất kêu , nhưng xem chừng vô nghĩa và rất dung tục .
Hồi chúng ta còn ngồi ở ghế nhà trường mà viết những loại chữ nghĩa
như thế trong bài luận văn thì chắc chắn bị thầy , cô « sổ toẹt » .
Trong ngôn ngữ , có một số tiếng do nhân gian dùng lâu thành quen ,
nên cũng có một số không đúng với nguyên nghiã của nó , tuy nhiên xã
hội chủ nghĩa hiện nay đang có khuynh hướng cố tạo ra những danh từ
kêu to , lạ lùng và không kém kỳ quái và thô lậu . Vì sao phải dùng «
tình trạng của tôi rất căng , nếu nói ra không biết cô có nắm bắt được
không ? » hay « tranh thủ những khe hẹp trong chương trình dày đặc ...
của Thủ Tướng ! » .
Nhà văn Đặng Trần Huân lúc sinh thời đã có viết một bài báo nhan đề là
« Nghĩ thương cho chữ nghĩa » cũng trong tấm lòng xót xa của những
người trí thức nghĩ về tình trạng bất hạnh của ngôn ngữ đang bị biến
dạng , dày vò một cách thô bạo trong bàn tay của những kẻ thiếu văn
hoá .
Ba mươi ba năm nay , do tình thế của đất nước , ba triệu người Việt
phải sống cuộc đời tỵ nạn ngoài quê hương của mình , sự khác biệt
trong và ngoài nước càng ngày càng thấy rõ , từ văn hoá , phong tục ,
cho đến ngôn ngữ , khiến chúng ta không chỉ cảm thấy xa cách về địa lý
mà còn ngay khi ở ngay trên quê hương , vẫn cảm thấy mình lạc lõng ,
xa lạ . Chúng ta có thể nhìn cách lối diễn tả , cử chỉ , ngôn từ , để
biết người ấy ở đâu , chịu chi phối bởi thứ văn hoá nào .
Chỉ mong sao Hải Ngoại đừng « bê » nguyên con một bản tin của Hà Nội
với những chữ nghĩa rối bời để ném vào mặt độc giả , hay viết lách ,
ăn nói bằng những loại chữ nghĩa mới mẻ , nghe rổn rảng nhưng thực sự
kệch cỡm , vô nghĩa .
Nói xa nói gần , để kết thúc sự rối rắm này , tôi cũng xin loan báo
với bạn bè , là tôi vừa « xuất viện » , vì ở đầu bài tôi bị « nhập
viện » , may mắn không phải nhập nhà vĩnh biệt hay lò thiêu , thì đến
lúc được « xuất viện » . Đây chắc chắn không phải ám chỉ tôi vừa tốt
nghiệp Học Viện Cảnh Sát Quốc Gia , hay tốt nghiệp Viện Mác–Lê mà đơn
giản là tôi vừa ra khỏi nhà thương .
Vậy mà đi đâu bạn bè cũng chúc mừng tôi vừa « xuất viện » . Trong muôn
nghìn thứ « viện » trên đời này sao chữ nghĩa Cộng Sản cứ bắt « viện »
phải là cái « nhà thương » , mà chúng ta lại phải cứ dùng một cách
lười biếng vô ý thức , cóp nhặt mà không hề suy nghĩ . Không lẽ bây
giờ lại phải thua thêm một keo vì những thứ văn hoá , chữ nghĩa như
thế sao ?
Huy Phương
thơ Hoài Khanh
Mộng đời
miên viễn
Tặng Phạm Công Thiện để nhớ những
tháng ngày Đà Lạt xa xưa thời Thân Phận
Đà Lạt hỡi những lần ta trở lại
Thông vẫn xanh in bóng núi sương mù Mây vẫn trắng dưới mặt hồ thao thiết Lửa trong hồn có sáng cõi thâm u? Có phải đó là mộng đời bất tuyệt Nói cho ta ý nghĩa cuộc sinh tồn Vì những đoá hoa nào thời trẻ dại Hơn một lần phai lạt sắc và hương! Ta trở lại với mắt buồn ngơ ngác Chân lênh thênh trên những dấu qua rồi Chợt muốn khóc những lần trông khói bếp Ôi tiếng gà trưa vắng thời chông chênh! Ta mất mẹ khi biết làm thơ lạ Ta mất cha khi em cũng lên đường Những ly rượu không dễ gì quên hết Khi tim mình trót đập nhịp yêu đương !
Nghe
chim lạ hót trong vườn
Một hôm chim lạ ghé vườn
Hót lên cung bậc vô thường mong manh Vườn con hoang vắng đã đành Tiếng chim dựng lại những thành lũy xiêu Những cơn biến động tiêu điều Những tình bạn cũ dập dìu chia xa Những tình yêu tưởng phôi pha Chừng như sống lại đậm đà nhờ chim Bao phen ký ức mong tìm Giờ đây sống lại trong niềm ngất ngây Cảm ơn chim , cảm ơn ngày Giúp ta sống lại phút giây nhiệm mầu . . . |
Phan Tấn Hải * Thiếu Nữ Trong Ngôi Nhà Bệnh
Phải nhiều tháng sau, tôi mới biết cô nàng bị bệnh ung thư. Gần như là không ý thức, tôi từng nhìn những dãy chai thuốc đủ nhãn hiệu, thuốc viên, thuốc nước, thuốc bột trong ngăn tủ phòng nàng và hoàn toàn không thắc mắc hay có ý niệm gì về sự có mặt của chúng. Cũng thường thôi, có nhiều người vẫn thích để đủ thứ thuốc men thu thập nhiều năm ở một góc tủ như thói quen ở Việt Nam mà không bận tâm gì đến ngày tháng có thể hư hao chi cả, và nếu là trụ sinh thì càng dễ tính, cứ gom lại thật nhiều rồi sẽ gởi về nước cho thân nhân. Lại nữa, các loại thuốc mua từ toa bác sĩ thì chẳng ghi chú gì, chỉ có mấy dòng ghi tên thuốc và ngày uống mấy viên thôi, chẳng ai biết nổi là thuốc hay kẹo.
Nhưng càng lúc nàng càng xanh xao, nét mặt tái nhợt đi, buổi sáng, buổi chiều, buổi tối. Nói rõ các buổi như vậy vì thời gian đầu hai đứa gặp nhau, sắc mặt nàng thay đổi theo thời gian trong ngày. Buổi sáng tươi tỉnh, hồng hào, nàng rực rỡ, rạng ngời. Buổi chiều nàng ủ dột, buồn ra mặt. Và buổi tối nàng thường than mệt và đòi về nhà. Ðôi khi tôi chỉ hỏi, tại sao vậy, và rồi thôi. Không bao giờ tôi nghĩ cần phải vặn hỏi ai điều gì. Ðiều gì người ta không nói, thì mình không cần phải thắc mắc. Chơi với nhau là phải tin nhau, tin cả lời nói và phải tin cả sự im lặng, tất cả đều có những ý nghĩa gì đó. Vả lại nếu xét về vai vế thì tôi lớn hơn nàng nhiều chứ, cả về tuổi nữa, và người lớn thì phải có phong cách người lớn, nghĩa là biết tôn trọng cả những điều người thấp vai không nói. Tôi chỉ nói đùa là tôi không cần mua đồng hồ, vì chỉ cần nhìn mặt nàng đã có thể đoán được mấy giờ rồi. Thí dụ đôi mắt rực sáng như vậy, gò má hồng như vậy, nàng xông xáo như vậy, nhất định phải là trong khoảng bảy hay tám giờ sáng. Hay là khi đôi mắt bắt đầu trở nên xa vắng như đang hướng về một chân trời nào đó thì trời hẳn đã về chiều. "Tùy theo mức độ xa vắng của mắt em, anh sẽ gọi được giờ, thí dụ như bây giờ phải ước chừng là sáu giờ chiều," tôi đã nhiều lần nói với nàng như vậy khi ngồi ở quán Baron. Và khi nàng đứng lên đòi về, tôi gấp giấy tờ sách vở lại, thì mặt nàng hẳn đã nhạt ra, có khi những ngón tay còn run run nữa. Bấy giờ tôi lại đoán được là chín hoặc chín giờ rưỡi khuya.
Tôi nhớ, lần đầu tiên gặp lại nàng là ở trong quán Baron. Bấy giờ là
chiều lắm rồi, tôi đang ngồi trong quán, lúc đó thật vắng, đọc những xấp
bài vở, báo chí đủ loại thì cô nàng đứng ngay trước mặt tôi, gọi tên
tôi và hỏi tại sao tôi lại xuất hiện ở vùng thủ đô tị nạn này. Tôi ngẩng
nhìn lên, chỉ nhớ mang máng đã gặp nàng đâu đó trên đảo. Nhưng tôi
chẳng mấy khi nhớ được những chuyện gì xảy ra hôm qua, huống gì là của
nhiều năm trước. Cô nàng tự giới thiệu là có quen tôi khi còn trên đảo,
và anh không thể nào nhớ mặt được những kẻ đứng thật xa và nói thật nhỏ.
Tôi đã tự trách mình vô tâm và trả lời rằng, ai cũng có thể nhớ được
một tên nổi tiếng ở dơ, lười tắm và làm đủ thứ chuyện lung tung cho đồng
bào như vậy; tôi hơi ngạc nhiên nghe mình tự nói xấu cách hồn nhiên, và
lại xin lỗi về trí nhớ của mình. Sau này tôi có hỏi lại anh Trung,
người Ðạo Trưởng của tôi, thì anh cũng chẳng thể nhớ nổi cô bé nào như
vậy cả. Có hàng trăm cô bé thế chứ, cậu nói thế làm sao tôi nhớ nổi, anh
trả lời nhát gừng. Tôi đã trả lời, chỉ có một thôi, một cô bé kỳ dị như
vậy đấy, với cả một pharmacy trong phòng. Có hề gì đâu, cũng như trong
phòng cậu là đủ thứ sách thôi, anh Trung đáp. Chịu thua, tôi không bao
giờ cãi được với ai.
***
Buổi chiều, khi chạng vạng tối, tôi thường đến Baron ngồi đọc, ghi chú và suy nghĩ về những điều phải viết. Cà phê ở đây thì đậm, uống vào có thể thức tới hai, ba giờ sáng, còn bánh mì thì có thể thay cơm được. Quán thường vắng vào chiều và tối. Ðiều hay nhất là không có nhạc vì quán thuộc loại bình dân. Tôi không ưa những quán nhạc ồn ào, đông đúc, mịt mù khói thuốc. Ngồi ở đây, nhìn qua những khung kính ra đường Brookhurst, nhìn buổi chiều, nhìn đêm, nhìn chiếc xe cà tàng của mình bên ngõ hẻm, rồi cúi xuống đọc trên những trang giấy, rồi có khi chạy tới nhà tên bạn hỏi han đôi chuyện hoặc vào bàn gõ lóc cóc dăm bài thơ cho nó đỡ mệt. Tôi đã có thói quen sống hạnh phúc được trong mọi hoàn cảnh, ngay cả khi bị gây rối vì chuyện tiền bạc hoặc cộng đồng.
Những thời gian về sau, nàng thường ra ngồi với tôi. Có khi hỏi chuyện chán chê, rồi lại im lặng, rồi lại đọc những xấp bài tôi để trên bàn, đủ thứ nhảm nhí, và có khi về Thiền, về chính trị, hoặc thứ gì cũng đôi chút nghiêm trang, vân vân. Rồi lại hỏi những câu không đâu vào đâu. Chẳng hạn như, "Làm thế nào để khỏi bệnh?" Lần đó, tôi đáp, "Tại sao cần khỏi bệnh chứ. Bồ tát bệnh vì chúng sanh bệnh cơ mà." Nàng đáp, "Hôm bữa anh khóc um xùm khi mới bị nhức răng sơ sơ, thì chúng ta đâu cần phải bệnh để hiểu được Kinh Phật." Tới những chỗ lý luận cụ thể về cuộc đời thì tôi lại im lặng, bởi vì thực sự tôi chẳng hề hiểu chi về cuộc đời cả.
Phải nhiều tháng sau, nàng mới nói cho biết có lẽ nàng sắp chết. Bấy giờ tôi mới ngẩng mặt lên khỏi mớ giấy tờ, ngạc nhiên nhìn nàng. Chín giờ tối rồi, một tiếng nữa quán sẽ đóng cửa, không còn ai trong quán trừ chúng tôi. Mắt nàng yếu đi, người nàng trước giờ vẫn gầy bây giờ như gầy thêm hơn. Ung thư à, tôi thắc mắc, lạ nhỉ, cái này cũng giống như xổ số đấy. Mặt nàng xịu xuống, ra dáng bé con hẳn, im lặng hồi lâu. Tôi vẫn không thể hình dung được cô bé đang ngồi trước mặt tôi hôm nào có thể biến mất trên đời này. Ngay cả nếu bây giờ cô nàng ngã xuống, lên cơn sốt trăm độ, ngay giữa quán này, đương nhiên là tôi sẽ ẵm cô nàng đi cấp cứu, nhưng vẫn sẽ không thấy chuyện này có thật tí nào. Tôi đã nói với nàng như vậy, thấy nàng vẫn mở to mắt nhìn như không hiểu, tôi giải thích thêm, từ lâu rồi anh vẫn thấy mọi chuyện trên đời chỉ là những giấc mơ thôi. Tôi ấp úng, thí dụ chúng ta đang ngồi đây, giữa quán cà phê vắng thế này, thì cũng không có gì là thật cả, chỉ là những giấc mơ thôi, thấy được như vậy, đây chỉ là những giấc mơ chúng ta sờ được và bơi lội trong nó thì em sẽ không bao giờ đau khổ, thắc mắc hay bận tâm. Em có đùa bao giờ đâu, nàng gắng gượng nói. Ừ thì không đùa, nhưng em phải tập Thiền và thể dục, anh sẽ dạy cho, dễ lắm, bệnh nào cũng chữa được. Lời tôi nói như tan vào không khí. Nàng không trả lời, nét mặt xanh nhợt nhạt.
Nàng ở trong một căn chung cư
góc Brookhurst và Hazard. Buổi chiều nàng đi bộ ra quán ngồi chơi và
nói chuyện với tôi, tới khuya rồi lại về. Làm thế nào cô bé sống được
trên thế gian này nhỉ, tôi thắc mắc, lại ngay giữa cái thành phố đầy
những xô xát, ồn áo, nhảm nhí này. Tôi thích nơi này biết mấy, cũng như
mọi nơi trên trần gian này, chỉ vì tôi không thể ý thức được mình có thể
ghét bỏ một nơi nào trong cuộc đời. Nhưng còn cô bé, cô nàng mỏng manh
như một hơi thở, gầy như một que tăm, ngây thơ như một dòng chữ trong
kinh Phật, và có vẻ như không bao giờ biết tới tuổi thành niên, làm sao
có thể ngồi ngay giữa quán Baron này mà không hề sợ hãi. Cái món tiền
tàn phế đâu có bao nhiêu. Tôi có thể sống được, và cả hạnh phúc nữa với
không một xu dính túi, nhưng còn nàng, cô bé gầy gò dúm dó kia làm sao
sống nổi giữa trần gian điên dại này.
"Em phải biết trần gian mình
lắm bệnh, và đừng thắc mắc gì cả." Tôi giải thích một hôm như vậy và
không biết có nên tò mò hỏi thêm về căn bệnh của nàng. Nhỡ như đó là một
bệnh khó trả lời, thí dụ như ung thư vú hay tử cung chẳng hạn. "Em phải
tập nói chuyện với hư vô hằng đêm, hằng ngày." Tôi băn khoăn không biết
mình có đang nói những điều quá xa lạ với nàng chăng. "Cứ gọi tên nó ra
mà hỏi chuyện, như một người bạn. Ðừng giận dữ bao giờ cả. Thì thầm to
nhỏ. Khi nào nó hành đau quá thì thôi, tìm cách ngủ."
Cô bé mở một
tờ báo lá cải và chỉ vào một bài quan điểm. "Sao người ta cứ gọi nhau ra
đánh phá lung tung ha. Em thấy cuộc đời mình kỳ dị lắm. Anh đọc bài này
chưa. Anh làm báo nữa làm chi."
"Anh chỉ có một điều bận tâm hiện
nay thôi. Ðó là làm sao cho em và những người đi sau không bao giờ biết
tới bệnh là gì." Tôi thò tay qua bàn, xếp tờ báo kia lại và ném qua bàn
bên cạnh. "Cuộc đời lạ lắm. Chúng ta không bao giờ hiểu được. Ðể anh bổ
túc một ý kiến hôm trước, chúng ta không những chỉ đang sống trong mơ,
mà thực sự tự thân cũng chỉ là những bóng thoáng qua, ẩn hiện trong đó."
Cô bé nhíu trán. Thói quen này tôi không thích lắm. Một lần tôi có
phê bình, em đừng tập kiểu nhíu trán cau mày ra dáng đăm chiêu nữa, có
vẻ người lớn một cách không tốt. Bởi vì cau mày nhíu trán cũng không thể
làm em trở nên nhà bác học được. Thế là suốt cả tuần lễ kế tiếp, cô
nàng nhíu trán cau mày liên tục. Cũng may những thói quen như vậy nàng
quên cũng rất mau. Lúc đó tôi tự nhủ, phải chi chứng bệnh nàng cũng thế
thì hay biết mấy, muốn nhớ thì có, muốn quên thì đi, cuộc đời sẽ vui
biết mấy.
"Em muốn anh tới đưa đón mỗi chiều ra quán Baron. Em không
còn sống bao nhiêu ngày nữa." Cô bé một hôm nói nghiêm trang như một
mệnh lệnh. Khuôn mặt nàng nhợt nhạt, xanh xao, hiện lên đôi mắt sáng
nhìn thẳng vào tôi. "Em có thể đi bộ ra ngồi với anh được. Nhưng em muốn
từ bây giờ anh phải đón em ra đây."
Tôi không thấy có gì để từ
chối. Một hôm nào, cô bé rời khỏi cuộc đời này, rời những hệ lụy trần
gian và sẽ vui vì những ngày hôm nay. "Chi vậy nhỉ," tôi vẫn cãi bướng,
"em cần phải ngủ nhiều hơn là đi chơi. Nhất là ra đây lại khói thuốc,
bụi bặm, có tốt đâu. Nhỡ thằng nào quăng lựu đạn vào đây thì lại hỏng.
Cứ gối đầu vào pharmacy của em mà ngủ là tốt nhất."
Người cô bé như nhỏ lại, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào tôi.
"Mỗi
ngày em phải hỏi anh khoảng ba câu hỏi về Thiền. Anh sẽ trả lời, em
không cần hiểu, nhưng bắt buộc phải nghe và nhớ. Có như vậy anh mới đưa
đi chơi, và mỗi ngày sẽ đón em ra đây. OK? Ðược ha." Tôi ra giọng thầy,
"Vậy thì hôm nay câu hỏi nào đây?"
"Em đâu biết hỏi gì." Cô nàng
giọng nhỏ lại, nhìn ra ngoài những khung kính. Tôi đoán nàng hơi mệt,
bây giờ là trễ rồi, trời sụp tối ngoài kia. Tôi cũng không biết phải nói
gì. Hình như có gì chận nơi cổ họng tôi. Cô nàng nói, giọng thật nhẹ,
rất nhiều khi em buồn ngủ, như bây giờ chẳng hạn, nhưng cứ sợ sẽ không
bao giờ thức dậy. Cũng có khi đau, đau cả người chứ, nàng vẫn nhìn ra
những ngọn đèn đường. Ðau đớn lắm, như bây giờ chẳng hạn, nhưng em muốn
anh thăm em mỗi ngày...
***
Bây giờ thì tôi biết nàng bị ung thư tử cung. Cũng lạ, vì chứng bệnh này thường xảy ra cho người lớn tuổi. Một lần nàng vào nhà thương Anaheim nằm cả tuần lễ. Mỗi chiều tôi đều vào chơi bên giường bệnh với nàng. Tôi đọc đôi tin vớ vẩn về Việt Nam, giả vờ lướt qua vài bài thơ cho có lệ, thơ dở lắm, chẳng thấy bài nào hay cả, tôi cứ gạt qua như vậy. Em tập thở đi, cũng đỡ mệt hay đau đớn chẳng hạn. Nàng gầy hẳn đi, hai gò má nhô xương ra. Giọng nàng thì thầm, anh không nên nhìn em trong hoàn cảnh này. Nàng nói nàng chẳng ưa tí nào bộ đồng phục màu xanh của nhà thương. Tôi ngồi bên cạnh và đọc thầm bài Ðại Bi Chú. Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra ngày mai, tôi nhìn những ống thuốc bên giường nàng. Tôi siết chặt tay nàng dưới tấm ra giường.
Bây giờ thì tôi biết nàng bị ung thư tử cung. Cũng lạ, vì chứng bệnh này thường xảy ra cho người lớn tuổi. Một lần nàng vào nhà thương Anaheim nằm cả tuần lễ. Mỗi chiều tôi đều vào chơi bên giường bệnh với nàng. Tôi đọc đôi tin vớ vẩn về Việt Nam, giả vờ lướt qua vài bài thơ cho có lệ, thơ dở lắm, chẳng thấy bài nào hay cả, tôi cứ gạt qua như vậy. Em tập thở đi, cũng đỡ mệt hay đau đớn chẳng hạn. Nàng gầy hẳn đi, hai gò má nhô xương ra. Giọng nàng thì thầm, anh không nên nhìn em trong hoàn cảnh này. Nàng nói nàng chẳng ưa tí nào bộ đồng phục màu xanh của nhà thương. Tôi ngồi bên cạnh và đọc thầm bài Ðại Bi Chú. Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra ngày mai, tôi nhìn những ống thuốc bên giường nàng. Tôi siết chặt tay nàng dưới tấm ra giường.
Tay em toàn là xương, làm thế nào có lại thịt da như ngày xưa
nhỉ, tôi bùi ngùi suy nghĩ. Sau lần mổ này, sức cô bé sẽ yếu hẳn, bác sĩ
nói với tôi như vậy. Người bác sĩ già tóc trắng người Mỹ giải thích với
tôi về cách gìn giữ sức khỏe hằng ngày cho nàng. Ông ta có vẻ hiểu lầm
như chúng tôi là tình nhân, hoặc một kiểu như đang sống với nhau.
"Thuốc
ấy à, cô ấy cần cả một pharmacy đấy. Nhưng rồi cũng sẽ chẳng đâu vào
đâu." Gibson, người bác sĩ già lắc lắc đầu. Từng mảnh tóc trắng bay trên
đầu, ông đứng giữa hành lang sạch bóng và thơm mùi nhà thương giải
thích.
Nhà thương cách thư viện công cộng hai block. Suốt ngày tôi
ngồi đọc và viết trong thư viện, chờ tới bốn giờ thì vào thăm nàng.
Nhưng những ngày này trôi qua thật chậm, tôi không đọc được nhiều và
cũng không viết nhiều. Máu lười cũng nổi lên rồi, tôi tự khiển trách như
vậy. Nhưng cũng không phải, tôi nghiệm ra mình không tập trung tinh
thần được. Tôi nhớ tới những ngày mẹ tôi sắp mất. Những ngày ấy tôi vẫn
không bao giờ nghĩ rằng mình sắp xa mẹ. Chuyện gì với mình cũng là
chuyện bất ngờ, tôi tự nghĩ. Nhưng còn chuyện này, cô bé hẳn là sắp rời
thế giới này rồi, tim tôi thắt lại khi nhớ tới lời bác sĩ. Y Học không
tiên đoán được gì thêm cho những trường hợp này, cách nói ông dè dặt.
"Mr. Gibson, ông nghĩ rằng bao giờ nàng đi," tôi ngập ngừng hỏi.
"Cứ giả thiết là vài năm nữa chẳng hạn, cũng có thể là vài tháng. Tốt hơn hết là cứ bình tỉnh chờ thôi. Nhưng còn phép lạ nữa chứ. Chúng ta phải tin vào những điều không hiểu được." Ông nói chậm rãi, gật gù, đôi mắt xanh nhìn tôi như chờ đợi một phản ứng.
"Cứ giả thiết là vài năm nữa chẳng hạn, cũng có thể là vài tháng. Tốt hơn hết là cứ bình tỉnh chờ thôi. Nhưng còn phép lạ nữa chứ. Chúng ta phải tin vào những điều không hiểu được." Ông nói chậm rãi, gật gù, đôi mắt xanh nhìn tôi như chờ đợi một phản ứng.
Tôi đã trả lời rằng tôi tin
vào phép lạ, bởi vì cuộc sống tự nó đã là phép lạ. Tôi ngạc nhiên nghe
giọng mình rất mực bình tỉnh.
***
Nếu chúng ta không thở nữa
không thấy được bầu trời xanh trên kia
không nắm được tay nhau trong đời này
và câm lặng đời đời dán lên môi
hãy tin vào...
Nếu chúng ta không thở nữa
không thấy được bầu trời xanh trên kia
không nắm được tay nhau trong đời này
và câm lặng đời đời dán lên môi
hãy tin vào...
Bài thơ tôi làm được mấy câu, cũng dở dang. Tôi đọc khi nàng ra viện.
Căn phòng em tự nhiên thân thiết hơn, nàng nói khi tôi đưa nàng về. Về
lại cái pharmacy này vui hơn, tôi kiếm chuyện để nói. Bình thường tôi
thuộc loại ít lời. Vài ngày sau, nàng mới nhớ là tôi có đọc bài thơ nào
đấy cho nàng. Bài thơ anh làm đó hả, cô nàng hỏi. Ừ, thơ dở lắm, đừng
nhớ tới nó nữa, tôi lầu bầu. Anh có cả trăm bài như thế đấy, đừng bắt
anh làm thơ, chẳng ai khen cả.
Có em khen chứ, em thích những bài thơ
như vậy, nàng biện hộ. Ừ thôi quên đi, anh năn nỉ mà.
Khi hơi khỏe
khoắn một chút, cô bé lại đòi ra quán Baron chơi mỗi chiều. Chi vậy, tôi
tìm lời ngăn cản, ở nhà cho chóng khỏe. Ngoài kia đầy khói thuốc đấy.
Em thích ngồi nhìn buổi chiều, vả lại em thật sự không bệnh, nhưng chính
là cuộc đời bệnh, cuộc đời làm em bệnh. Tôi đùa, không phải em bệnh,
đúng không, mà là ngôi nhà bệnh chứ gì. Cô bé gật đầu, dáng như hiểu mọi
lời tôi nói. Chúng tôi bật ra cười. Tôi nói thêm, em không biết rằng
buổi chiều làm em mệt sao, mặt mũi cứ nhợt nhạt ra, ai cũng biết là bệnh
cả. Vả lại, bây giờ em cần phải mập ra một tí. Nàng xịu mặt xuống, em
lúc nào cũng toàn xương cả, làm sao mập nổi. Tôi im lặng. Nàng hỏi sang
chuyện khác, lúc này báo chí còn chống phá lung tung nữa không. Có trời
biết họ đang làm gì, trần gian mình lắm chuyện lắm, tôi nói trong cách
để nàng khỏi suy nghĩ. Anh nhà báo, anh biết chứ, cô bé trở giọng bướng
bĩnh. Câu hỏi thứ nhất về Thiền em chưa hỏi mà, tôi vặn lại, thôi ngủ đi
nghe chưa. Tôi kéo mền phủ khắp người nàng.
***
Tôi ngồi trên sàn nhà sắp xếp những bề bộn sách vở, áo quần của nàng. Ðôi con búp bế nhựa thò đầu giữa đống lung tung ấy, tóc vàng, mắt xanh, biết nhắm mắt, mở mắt. Tôi nằm lăn ra giữa phòng ngủ vì mệt, tay còn ôm hai con búp bê vào ngực. Buổi sáng thức dậy, nàng đang pha cà phê. Tôi xin lỗi vì ngủ quên, đáng ra anh nên về nhà, những người chung quanh có thể nói những lời không tốt. Nàng bảo không sao, em cũng sắp theo ông Phật rồi, chẳng ai thắc mắc đâu, mắt nàng vẫn nhìn tôi thăm dò. Tôi bảo, cuộc đời nhảm lắm, họ bịa chuyện lung tung cho coi. Nàng bảo, anh cứ giải thích thì họ phải tin thôi. Tin cái gì nhỉ, tôi băn khoăn, nếu đêm qua em thôi không thở nữa, họ sẽ bảo gì đấy, chẳng hạn như anh rape em, hay là lảm nhảm gì đấy. Cô bé đem ly cà phê đặt trước mặt tôi, ẳm lên hai búp bê nhựa, nói như với búp bê, chẳng sao cả các em nhỉ. Tôi không biết nói thêm gì cho rõ hơn, em nghe này, thí dụ đấy, họ bảo là chúng mình làm tình thì chẳng tốt cho em tí nào. Nàng mở to mắt nhìn, nhưng mình có đâu, mà họ nói thì có sao đâu. Tôi nhún vai và đứng dậy ôm nàng vào lòng. Nàng chỉ là một đứa bé không bao giờ lớn. Nàng tựa đầu vào ngực tôi, em không còn bao nhiêu ngày sống nữa. Tôi nói, em chỉ là đứa bé sáu tuổi. Nàng bảo, còn anh là sáu tuổi rưỡi, mắt nàng vẫn ngẩng nhìn lên, tay bấu chặt vai tôi.
Tôi ngồi trên sàn nhà sắp xếp những bề bộn sách vở, áo quần của nàng. Ðôi con búp bế nhựa thò đầu giữa đống lung tung ấy, tóc vàng, mắt xanh, biết nhắm mắt, mở mắt. Tôi nằm lăn ra giữa phòng ngủ vì mệt, tay còn ôm hai con búp bê vào ngực. Buổi sáng thức dậy, nàng đang pha cà phê. Tôi xin lỗi vì ngủ quên, đáng ra anh nên về nhà, những người chung quanh có thể nói những lời không tốt. Nàng bảo không sao, em cũng sắp theo ông Phật rồi, chẳng ai thắc mắc đâu, mắt nàng vẫn nhìn tôi thăm dò. Tôi bảo, cuộc đời nhảm lắm, họ bịa chuyện lung tung cho coi. Nàng bảo, anh cứ giải thích thì họ phải tin thôi. Tin cái gì nhỉ, tôi băn khoăn, nếu đêm qua em thôi không thở nữa, họ sẽ bảo gì đấy, chẳng hạn như anh rape em, hay là lảm nhảm gì đấy. Cô bé đem ly cà phê đặt trước mặt tôi, ẳm lên hai búp bê nhựa, nói như với búp bê, chẳng sao cả các em nhỉ. Tôi không biết nói thêm gì cho rõ hơn, em nghe này, thí dụ đấy, họ bảo là chúng mình làm tình thì chẳng tốt cho em tí nào. Nàng mở to mắt nhìn, nhưng mình có đâu, mà họ nói thì có sao đâu. Tôi nhún vai và đứng dậy ôm nàng vào lòng. Nàng chỉ là một đứa bé không bao giờ lớn. Nàng tựa đầu vào ngực tôi, em không còn bao nhiêu ngày sống nữa. Tôi nói, em chỉ là đứa bé sáu tuổi. Nàng bảo, còn anh là sáu tuổi rưỡi, mắt nàng vẫn ngẩng nhìn lên, tay bấu chặt vai tôi.
Từ đó, thỉnh thoảng tôi đến ngủ phòng nàng mỗi khi lười về nhà
hoặc có khi để làm nàng vui. Tôi không nằm trên sàn nhà nữa, nàng dạy
tôi mở chiếc ghế sofa ra làm giường. Cũng hơi phiền vì phải dùng một tí
sức và sự khéo léo để mở được các lò so sắp rỉ sét bên trong ghế. Nhiều
ngày lên được phòng nàng, tôi trải túi ngủ ngay trên sàn nhà và chui vào
ngủ. Cách này tiện hơn dù nàng cứ lầu bầu hoài. Tôi ngủ ở đây tiện cho
việc ăn uống của tôi. Và đôi phần cũng tiện cho sức khỏe của nàng. Nàng
bảo, ngủ một mình em sợ lắm. Sao lại sợ nhỉ, tôi giải thích rằng tất cả
những nỗi sợ đều không có thực. Em sợ đau đớn, và đôi khi sợ chết nữa.
Nàng nói nàng cảm được nỗi đau len vào từng bắp thịt, thắt các cơ lại và
di chuyển qua lại dăm nơi trên cơ thể nàng. Còn sợ chết nữa, nàng nói
thật nhanh, em sợ không thấy anh nữa. Nếu em tập được không suy nghĩ gì
cả, tôi giải thích, thì sẽ không bao giờ thấy được gì là sợ hãi với lo
lắng. Nàng có vẻ không tin bao nhiêu vào những điều như vậy.
***
Có đôi tên nhà báo bắt đầu thắc mắc về hành động của tôi. Họ xì xầm đôi điều và tôi nghe lại từ những nguồn khác. Khi tin này được diễn dịch qua mấy bà vợ của họ thì càng nghiêm trọng nữa. Tôi bảo với một tên bạn thân của tôi, làm sao đính chính bây giờ, tội nghiệp cho cô bé chứ. Tên này thuộc loại cũng chẳng bận tâm chuyện gì trên đời, hắn chỉ gật gù bảo kệ. Tao chỉ ngồi canh bệnh cho cô bé thôi, ai cũng có thể đoán như vậy, tôi nói. Thế mày cũng nghĩ rằng tao làm tình với cô nàng à, tôi có vẻ hơi quạu quọ khi phải nói như vậy. Biết làm sao được, hắn bảo để hắn giải thích cho những nguồn tin kia im đi.
Có đôi tên nhà báo bắt đầu thắc mắc về hành động của tôi. Họ xì xầm đôi điều và tôi nghe lại từ những nguồn khác. Khi tin này được diễn dịch qua mấy bà vợ của họ thì càng nghiêm trọng nữa. Tôi bảo với một tên bạn thân của tôi, làm sao đính chính bây giờ, tội nghiệp cho cô bé chứ. Tên này thuộc loại cũng chẳng bận tâm chuyện gì trên đời, hắn chỉ gật gù bảo kệ. Tao chỉ ngồi canh bệnh cho cô bé thôi, ai cũng có thể đoán như vậy, tôi nói. Thế mày cũng nghĩ rằng tao làm tình với cô nàng à, tôi có vẻ hơi quạu quọ khi phải nói như vậy. Biết làm sao được, hắn bảo để hắn giải thích cho những nguồn tin kia im đi.
Tôi chỉ hy vọng cô bé không
nghe gì cả. Nếu tôi biết có ai nói gì với nàng, tôi sẽ vặn cổ hắn ngay.
"Phòng cô bé là một pharmacy, còn tao là người canh bệnh. Hiểu chưa?" Tôi đứng lên và nói gằn với tên bạn như vậy trước khi về.
Thật sự thì như vậy. Tôi đã sống đơn giản như vậy. Tôi chỉ là kẻ săn sóc trần gian này, và trước tiên là cô bé. Thế thôi.
"Phòng cô bé là một pharmacy, còn tao là người canh bệnh. Hiểu chưa?" Tôi đứng lên và nói gằn với tên bạn như vậy trước khi về.
Thật sự thì như vậy. Tôi đã sống đơn giản như vậy. Tôi chỉ là kẻ săn sóc trần gian này, và trước tiên là cô bé. Thế thôi.
Bệnh
nàng càng lúc càng nặng. Mùi thuốc lúc nào cũng bốc lên ngợp cả phòng.
Ban đêm nàng thường trằn trọc, bật đèn dậy đọc sách, hoặc pha thuốc
uống. Nàng nói, nỗi sợ của nàng càng lúc càng tăng. Tôi nói biết sao bây
giờ, cứ thở đều đặn rồi sẽ ngủ quên thôi. Nàng nói có khi đau quá, cứ
nhìn thấy những hình ảnh dữ dội hiện ra trước mắt. Tôi hỏi hình ảnh gì.
Nàng nói hình ảnh trong những cuốn sách về ma quỷ hay địa ngục gì đấy,
đủ những thứ nàng từng đọc hồi nhỏ. Tôi nói, khi nào em sợ cứ bật đèn
lên đọc sách, đừng lo anh mất ngủ, vì anh có thể ngủ được trong mọi điều
kiện.
Suốt tuần như vậy, nàng than thở về sợ hãi, về sự chết. Tôi cứ nằm
vật ra trên sofa, giữa sàn nhà bề bộn đủ thứ, bóp bóp hai con búp bê cho
nó kêu những tiếng oa oa cho nàng vui, rồi lại nói lảm nhảm về mọi
chuyện trên đời cho tới khi hoặc nàng ngủ quên hoặc tôi gục đầu vào đống
sách vở thiếp đi.
Thời gian sau này chúng tôi không ra quán Baron nữa. Lý do chính là không có tiền. Tiền tem thư và điện thoại của tôi còn nhiều hơn tiền chợ. Tôi còn phải tiết kiệm sức khỏe của nàng nữa chứ, đi đứng nhiều chỉ mệt thêm. Phòng làm việc và nơi ăn ngủ của tôi bây giờ là ghế sofa của nàng.
Thời gian sau này chúng tôi không ra quán Baron nữa. Lý do chính là không có tiền. Tiền tem thư và điện thoại của tôi còn nhiều hơn tiền chợ. Tôi còn phải tiết kiệm sức khỏe của nàng nữa chứ, đi đứng nhiều chỉ mệt thêm. Phòng làm việc và nơi ăn ngủ của tôi bây giờ là ghế sofa của nàng.
***
Một chiều, nàng bảo tôi đưa nàng đi chơi. Tôi chở nàng ra Laguna Beach, vào các shopping mall và trở về khi đêm xuống. Nàng nói muốn vào Baron uống ly cà phê cuối cùng. Tôi ngạc nhiên hỏi sao lại cuối cùng. Mặt nàng tái xanh, gầy nhợt nhạt. Tôi cũng chìu nàng và nói sẽ làm mọi chuyện trên đời này để làm nàng vui. Khi ngồi trong quán tự nhiên nàng chảy nước mắt. Tôi hỏi sao vậy.
Một chiều, nàng bảo tôi đưa nàng đi chơi. Tôi chở nàng ra Laguna Beach, vào các shopping mall và trở về khi đêm xuống. Nàng nói muốn vào Baron uống ly cà phê cuối cùng. Tôi ngạc nhiên hỏi sao lại cuối cùng. Mặt nàng tái xanh, gầy nhợt nhạt. Tôi cũng chìu nàng và nói sẽ làm mọi chuyện trên đời này để làm nàng vui. Khi ngồi trong quán tự nhiên nàng chảy nước mắt. Tôi hỏi sao vậy.
Nàng
nói buồn ngủ. Em không còn đau đớn nữa, nhưng buồn ngủ lắm, tự nhiên
buồn ngủ dễ sợ. Và nàng gục đầu lên bàn, nước mắt còn ngấn mi và nói để
em ngủ. Tôi trả tiền và dìu nàng vào xe đưa về. Tôi phải ẳm nàng lên cầu
thang. Nàng nhẹ như bông. Ðầu gục vào ngực tôi, mắt nhắm lại, nét mặt
dịu dàng. Tôi nghe như tiếng thì thầm khi đặt nàng xuống giường, em
không sợ nữa, không sợ gì nữa. Tay nàng vẫn níu chặt ngực áo tôi. Trên
khuôn mặt nàng hiện ra một vẻ bình yên làm tôi vui. Nàng trở người và ôm
chặt lấy tôi, đầu dúi vào ngực tôi. Tôi kéo chăn đắp và ôm nàng ngủ.
Sáng hôm sau nàng không thức dậy nữa. Ðôi mắt nàng không bao giờ mở ra
nữa. Giọt nước mắt trên mí đã khô, nhưng nụ cười vẫn còn tươi.
Sau
này, một người bạn bác sĩ cho biết những người bệnh ung thư chết thường
rất là đau đớn, vật vả. Tôi không nói gì về cái chết bình yên của nàng,
tôi không thích nói những điều riêng tư. Tới bây giờ thường khi mỗi khi
trở giấc, tôi vẫn cảm thấy nàng đang dúi đầu vào ngực tôi, gối đầu vào
vai tôi, tóc nàng còn thơm mùi chanel vương vất trên mặt tôi, vòng tay
nhỏ nhắn của nàng vẫn ôm chặt tôi. Mỗi khi cảm thấy như vậy, tôi lại đọc
thầm ba biến Ðại Bi cho nàng. Chúng tôi chỉ là những đứa trẻ trên trần
gian này. Và nàng, cô bé kia đã một thời sợ hãi cuộc đời và nay đã đi
xa, thật xa. Còn gởi lại nụ cười. Thật tươi. Ngay cả khi đôi mắt đã khép
vĩnh viễn.
***
Nhiều tuần sau, một chiều tôi trở lại Baron, ngồi đúng nơi bàn chúng tôi thường ngồi. Ngoài trời bắt đầu tối. Tôi nhìn qua những bàn trống và chợt nhớ lời nàng một hôm, chúng ta đang trong ngôi nhà bệnh. Nơi này có bệnh? Tôi không biết. Chỉ biết tôi đang nhớ nàng kinh khủng, nắm giẻ rách thơm mùi bệnh viện của tôi.
Nhiều tuần sau, một chiều tôi trở lại Baron, ngồi đúng nơi bàn chúng tôi thường ngồi. Ngoài trời bắt đầu tối. Tôi nhìn qua những bàn trống và chợt nhớ lời nàng một hôm, chúng ta đang trong ngôi nhà bệnh. Nơi này có bệnh? Tôi không biết. Chỉ biết tôi đang nhớ nàng kinh khủng, nắm giẻ rách thơm mùi bệnh viện của tôi.
Khi
đưa tay vào túi lục tiền, tôi thấy lại mảnh giấy hôm trước ghi bài thơ.
Tờ giấy nhăn nheo, rách bèo nhèo. Tôi không dám mở ra đọc lại, chỉ nhét
vội vào túi. Và khi đứng dậy ra về, tôi đi như chạy.
Sunday, December 9, 2012
Trần Vấn Lệ * Mở Cửa Thơ Sáng Ngày Chúa Nhật
Sáng Chúa Nhật mùa Đông lạnh quá! Em hít hà thương lạ, mặt hoa. Hoa không nở nhưng lòng em đang nở nụ tình yêu ngay trước hiên nhà…
Anh hôn em, hôn nụ hoa ở ngực. Hôn áo laine, hôn những hạt nút dễ thương. Em dễ thương hơn hàng nút đó. Anh hôn em hai má đỏ hường!
Mình nói chuyện như hồi xưa, xưa nhé, Đà Lạt mình cũng có mùa Đông, Đà Lạt mình đường Hai Bà Trưng, hoa quỳ nở và hoa trạng nguyên nở…
Đà Lạt mình lạnh không lạnh lắm, lạnh đủ vừa anh ôm ấp em. Mình đi dạo ao sen chum chúm, bầy cá lòng tong núp dưới lá nhô lên…
Mình bỏ quê đi, Quê Hương chừ thấy…đây mà, em, hai má hoa sen! Anh dang tay không cho tuyết đến làm xám em đôi môi hoa soan…
“Hoa Soan Bên Vườn Cũ”, em hát đi em bài hát ngọt ngào, mùa Đông nào thì cũng dễ thương thôi / khi anh nói với em, Em Là Người Yêu Hiền Hậu!
Ôi những điều bao nhiêu năm cất giấu, sáng hôm nay tôi mở cửa bài thơ! Cảm ơn em hai con mắt mơ hồ, thôi đừng khóc, để cho Đà Lạt khóc…
Anh hôn em hôn nụ hoa ở ngực, mặt trời đây: Một Đóa Trạng Nguyên Hồng! Mai mốt về ta tạ Núi tạ Sông: em duy nhất trong lòng anh trọn vẹn.
Trần Vấn Lệ
Saturday, December 8, 2012
hải phương * Thơ Ta Lội Qua Một Dòng Sông Thời Tienve . org
Subscribe to:
Posts (Atom)