văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Wednesday, December 12, 2012

LỆ HẰNG * T Ó C M Â Y





Tôi đứng lặng người trước khung cửa nâu đen của phòng chàng . Tay tôi buông xuôi và run rẩy trong cơn mơ huyền hoặc . Hành lang hôm nay tự nhiên dài hun hút . Buổi chiều hôm nay tự nhiên ngừng hơi thở . Tôi đã lang thang trên những con đường êm mơ bóng cây . Tôi đã nhủ thầm sẽ tìm đến chàng vào giờ mà một ngày sắp tàn, vào giờ mà chàng cô đơn nhất, một mình với phím đàn, với nhạc sầu Chopin .

Tôi đã nhủ thầm với mình, tôi đã vỗ về trái tim nồng buốt yêu đương là sẽ tìm đến chàng, sẽ gõ nhẹ ba tiếng lên cánh cửa nâu đen . Chàng sẽ hiện ra giữa khung cửa mờ mờ đèn vàng hắt ra . Sau lưng hàng chiếc dương cầm kiêu sa chờ đợi . Rồi không đợi chàng mời tôi ngồi, rồi không chờ chiếc áo tôi muốn chiếc áo chùng đen dài lượt thượt của chàng quăng vào xó tủ, để chàng mặc sơ mi xanh nhạt, quần tây đậm màu như trưa hôm nào bất ngờ tôi đẩy cửa vào tim, chàng ngồi quay lưng ra ngoài đang mải mê đọc sách .
Cổ sơ mi xanh nhạt và vùng gáy gờn gợn đam mê trong tôi, tôi đứng nhìn chàng tim như ngừng đập, lúc chàng ngẩng đầu lên thốt nhẹ .
- A Kim!
Tôi muốn gọi thầm "anh ơi" mà không dám .
Chàng nhìn tôi:
- Có chuyện gì đó Kim ? Sao cha thấy Kim có vẻ buồn buồn .
Tôi cúi đầu mân mê chiếc kẹo hồng nước mắt rưng rưng:
- Tại cha đó .
Chàng ngạc nhiên:
- Tại cha ? Cha chẳng hiểu gì cả .
Tôi muốn hét lên "anh phải hiểu, phải hiểu rằng em đang yêu anh".
Tôi ngẩng mặt lên, tôi vụt đứng dậy, khoảng cách còn quá ngắn khi tôi tiến dần đến chàng .
Đôi mắt, đôi mắt thật tuyệt vời cúa chàng có một vùng trời đang xao động ngất ngây trong đó . Tượng Chúa gục đầu dưới một vòng gai, chàng để trên mặt chiếc dương cầm bóng loáng bỗng như sáng lên . Tôi lảo đảo ngồi phệt xuống ghế, môi tôi mấp máy nói không ra lời, những lời khe khẽ như hơi thở, nhưng chàng nghe được:
- Xin lỗi, Kim xin lỗi cha, tha thứ cho Kim .
Chàng hiền từ:
- Chắc con đau rồi Kim ạ, học dữ quá đó mà, để cha đàn những bài Kim thích, rồi về nhà ngủ cho khỏe nghe không .
Tôi ngoan ngoãn gật đầu . "Chúa ơi, chút nữa thì con làm tan vỡ mộng đẹp như sao băng Chúa nhỉ ? Không được, chàng cao quí quá, con phải giữ gìn tình yêu âm thầm này mãi mãi cho êm đẹp đời chàng".
Chàng ngồi trước đàn, dáng nghiêng nghiêng, chút nắng chiều hắt vào từ vuông cửa sổ, làm bóng chàng chìm chìm nổi nổi trong tranh tối tranh sáng . Sóng mũi cao cao, mái tóc gợn buồn như mây trời phiêu lãng .
Âm thanh vang lên chạy khắp căn phòng chàng, rồi âm thanh tung tăng quấn quít ngoài khung cửa . Tôi đứng nhìn chàng đàn, hồn tôi xao xuyến, tim tôi ngất ngây, chàng chìm trên phím ngà; tôi chìm trong mê say .
Tôi tiến đến đứng sau lưng chàng khe khẽ hát theo, chàng vẫn đàn, phiến lưng xa xăm gợi thèm cơn mỏi . Tôi nóng bừng hai má, cơn rạo rực căng căng da thịt dậy thì trong tôi .
Tôi tròn mắt rồi tôi mím môi lại lùi dần cho xa chàng chút nữa, chút nữa . Một hương thơm ngai ngái nồng nồng phả ra từ lưng chàng, gáy chàng . Nỗi đam mê, niềm ân hận xâu xé hồn tôi .
Một tiếng gọi thầm nhắc tôi hãy ra về, hãy để chàng yên bình trong đời tu sĩ, hãy để chàng với những bản thánh ca vời vợi nỗi yêu thương thần thánh . Một trái tim nồng cháy tình yêu, đòi tôi hãy ở lại, hãy tiến đến gần chàng, hãy cúi xuống để tìm nụ hôn đầu đời yêu dấu .
Tôi như một tên trộm rình mò của quí báu . Tiếng đàn rưng rức trong cung sầu Tristeste . Tôi nghẹn ngào ngó chàng, lúc đàn chàng gần tôi như người yêu gần gũi người yêu, cùng lúc chàng xa tôi như bóng mờ hạnh phúc trên đỉnh gió lao xao . Tôi thương mình đến quắt quay đau đớn, tình câm nín đẹp vô ngần, nhưng chua xót vô biên .
Chàng đứng lên . Tôi bàng hoàng nhìn sâu vào mắt chàng, hai bờ mi rậm che hờ màu mắt buồn lênh đênh . Chàng cười khẽ:
- Kim hết đau chưa ? Mai gặp má Kim, cha sẽ nói bà cấm Kim đọc sách . Đau đầu hoài mà không chừa gì cả .
Tôi lắc đầu:
- Cha đừng lo, Kim không đau nữa mô . Kim khỏe nhiều rồi mà . Cấm Kim đọc sách thì Kim làm chi bây giờ hở cha ?

Chàng lắc đầu:
- Bướng lắm ha, vừa thôi nhé, thần kinh Kim yếu lắm đấy . Để cha nói má gả chồng cho rồi .
Tôi tròn mắt ngó chàng:
- Không . Kim không thích cha đùa như rứa . Kim không cần ai thương Kim mô . Kim có chết cũng mặc xác Kim kia mà . Cha có cuộ c đời của cha .
Chàng ngạc nhiên vì cơn giận bất ngờ của tôi:
- Con gái mới lớn rắc rối thật . Cha chịu thua rồi đó, chắc hôm nay cha đàn hơi vụng phải không Kim ?
Tôi bùi ngùi:
- Không . Kim xin lỗi cha, tại cha coi thường Kim quá,c ha chẳng để ý gì đến Kim cả .
Chàng hững hờ:
- Thế à ? Cha đâu có biết . Chắc muộn rồi đó, thôi Kim về nhé kẻo má mong chết .
Tôi tiu nghỉu đứng lên, cúi đầu chào chàng rồi lui ra ngoài . Thêm một chiều đẹp đã tan vào dĩ vãng . Thêm một chiều đẹp mình lại bơ vơ .
Tôi lang thang dưới những hàng phượng vĩ đầy hoa đỏ ven sông . Con đường Lê Lơi giờ này im vắng lạ . Hai bên đường cỏ mọc xanh, êm như tấm thảm . Tóc tôi bay bay . Gió sông nhè nhẹ đưa lên, văng vẳng tiếng ai hò lênh đênh trên sóng nước, văng vẳng tiếng hát nào từ khung cửa nhà ai quên khép kín .
Tôi giận tôi vô chừng . Dự định bao nhiêu lần, rồi mỗi chiều lại trở về tay trắng bơ vơ . Chàng vẫn không hay biết hoặc cố tình không biết . Tôi vẫn trằn trọc từng đêm với mối tình đơn phương đầy cách biệt . Có tiếng gọi tôi ơi ới đàng sau:
- Kim ơi Kim! Mi đi mô về rứa ?
Tôi quay lại mỉm cười với Phương, cô bạn thân cùng lớp:
- Chiều đẹp nên lang thang chơi, có chi lạ hôn mi ?
Phương nhe chiếc răng khểnh:
- Sướng chưa, lãng mạn ghê hỉ . Tao đi ghi tên ở Văn Khoa đây mi nợ . Mi định học chi Kim ?
Tôi ngập ngừng:
- Chưa biết nữa, mạ tao bảo nghỉ ở nhà bà dạy nấu nướng ba cái đồ chua ngọt mai mốt về hầu chồng . Mạ tao sợ học riết tao điên mi nợ .
Phượng cười giòn:
- Ngộ ác, cũng hay đó, mạ mi nhắm ai chưa mà chuẩng bị ráo riết rứa mi ?
Tôi lắc đầu:
- Mô, có ai đâu mi, bà nói rứa chứ tao đâu có chịu . Học ba cái bánh mứt với lại kho trách cá nục chán mớ đời mi hỉ .
Phương nheo mắt:
- Mi cũng chì đó chứ, đau đầu quanh năm mà thi chi đậu nấy, thấy mi đậu bình tụi nó ngán dữ .
Tôi cười:
- Tán vừa thôi chứ, mũi tao dài ra cha mô thèm mê nữa hí ?
Phương dí mũi tôi:
- Càng đẹp chứ răng, mũi nhòm mồm càng tây mi nợ .
Tôi kê Phương:
- Quê! Bà ni chẳng biết chi cả, mốt mới người ta đang thích mũi hếch kia kìa . Ngó kiêu sa lắm mi nợ .
Phương hỏi:
- Rứa hả, kiêu sa lắm hả ? Ở Huế mình chưa có chỗ mô sửa mũi mi hỉ ?
Tôi lên giọng người lớn:
- Tự nhiên đẹp hơn chứ bộ, sửa sang này nọ tốn tiền thí mồ, tụi mình mua sách cũng phải nhịn quà vặt, bàn chi chuyện xa vời nớ mi .
- Ơ, ờ ... nói cho vui vậy mà .
Phương thì thào :
- Có hai tên theo mình mi tề, chết cha, mần răng chừ mi ?
Tôi len lén quay lại, có người đang làm cái đuôi dài dài cho hai đứa thật . Hai anh chàng cao cao, tóc để dài, đang phì phèo hút thuốc .
Chẳng đứa nào rủ, tôi và Phương đều che vội nón bài thơ lên đầu .
Phương láu lỉnh:
- Cũng khá khá mi nợ, đẹp trai chứ hỉ ?
Tôi suỵt :
- Con khỉ, khẽ chứ, nó nghe được thì chết .
Phương nghiêng nón:
- Theo lúc nào mà mình không biết tề, cha, lúc nớ tao nói to qua, bô bô giữa đương, e tụi hắn nghe được mắc cỡ chết đi được .

Tôi càu nhàu:
- Im cái miệng đi nào, ai biểu mi léo nhéo hoài, phải làm bộ tỉnh khô như không chứ mi .
Phương gật đầu kéo nghiêng vành nón bài thơ có tết quai nhung tím, mắt Phương sáng long lanh, nụ cười chúm chím sau quai nón xinh .
Hai chàng thấy chúng tôi nghiêng nón hơi kỹ có vẻ sốt ruột nên tiến sát lên ép tôi và Phương vào lối cỏ . Phương đỏ bừng hai má, con bé thật kỳ, lí lắc không chịu được, chê con trai ỏm tỏi cả ngày, vậy mà có chàng nào theo chân tay cứ ríu cả lại, mắt chớp lia lịa thấy mà thảm . Anh chàng đeo kính trắng lên tiếng:
- Chiều đẹp quá, hai cô cho phép chúng tôi đi chung mô;t quãng đường nhé .
Phương nhìn tôi, môi tôi mím lại dấu một nụ cười:
- Đường của chính phủ, mời hai ông cứ tự nhiên cho .
Anh chàng có đôi mắt dài, tình tứ nói:
- Con nhà ai mà ăn nói dễ thương rứa ? Ngọt cứ như đường phèn . Xin lỗi hai cô, đường ni tên chi đây ạ ?
Phương nhập cuộc dù mắt vẫn chớp, run run hai hàng mi cong:
- Đường Lê Lợi, có rứa mà cũng hỏi, kỳ!
Hai chàng cười, chàng mắt nhung tấn công:
- Không, chúng tôi muốn hỏi tên của con đường mà không có bảng nào của chính phủ ghi nổi kia .
Tôi nháy Phương:
- Ông ấy hỏi mi tề .
Phương đỏ mặt:
- Chi rứa, mi nói không được sao ?
Tôi nghiêng thêm bờ nón:
- Đường "áo trắng bay". Thôi xin phép hai ông hỉ .
Hai chàng cũng khá đàng hoàng, nghiêng người kiểu cách chào chúng tôi rồi đi lên cầu Tràng Tiền cong cong những nhịp buồm .
- Mong có dịp gặp lại hai cô, cám ơn hai cô nhiều lắm ạ . Tôi tên Thụy, anh bạn tôi tên Quang .
Khi hai lưng áo sơ mi nhgà nhuộm chút nắng chiều trên nhịp cầu chơi vơi, Phương mới dám cười toe toét với tôi:
- Hết hồn, cha! Tim tao muốn rụng luôn mi nợ .
Tôi càu nhàu:
- Mi kỳ thấy mồ, người ta theo thì can chi mô mà mi run như cầy sấy hỉ .
Phương lí nhí:
- Tao cũng nói được đó thôi, run mô mà run, con ni hách dữ, hôm nay mi la tao hoài hỉ .
Tôi bật cười:
- Tiến bộ dữ, ở nhà mi léo nhéo hoài, la em như bà la sát rứa mà răng gặp con trai mi câm như hến, buồn cười quá .
Phương bỗng nhìn tôi đăm đăm:
- Ừa, mọi khi mi cũng như tao, nhát như thỏ đế răng hôm nay mi ăn nói ngon lành rứa ? Ngọt sớt với con trai thấy mà sợ luôn .
Tôi thở dài:
- Rứa hả, có lẽ tại tao bắt đầu biết đau khổ .
Phương tròn mắt ngó tôi:
- Mi nói chi lạ rứa, mi cũng đau khổ cơ à ?
Tôi ngao ngán:
- Đến một lúc nào đó tuổi thơ sẽ bỏ chúng mình . Có điều chuyện tao gay go quá, tao điên lên được mi nợ .
Phương tò mò:
- Tao chẳng hiểu mô tê chi cả . À, mi yêu ai phải không ?
Tôi ngập ngừng:
- Ờ, có phải tự nhiên mình cứ nhớ họ hoài, mình muốn gặp họ suốt ngày là yêu phải không mi ?
Phương lên giọng bà cụ:
- Đúng rồi . Yêu là chết trong lòng một tí mà mi . Mi chết một tí hay chết cả người hở mi ?
Tôi lầm bầm:
- Khổ điên lên được mi còn đùa . Chán mi chi lạ .
Phương cười:
- Thì thôi, điều tao nghĩ mắc mớ chi mà mi buồn . Mi nói mạ mi gả cho họ là xong chứ gì . Mạ mi cưng mi kinh khủng cơ mà . Bà lại lanh nữa, chuyện chi bà cũng làm được hết .
Tôi xót xa:
- Không bao giờ tao dám nói với mạ, bởi vì người tao yêu không bao giờ lấy tao mô mi . Họ có thèm để ý đến mình đâu .

Phương kêu:
- Á à, tình một chiều hả ? Con ni rứa mà ngu, thì làm cho họ phải biết, dễ ợt, thiếu gì cách .
Tôi cáu:
- Thôi bà im đi, con nít mà bày đặt dạy khôn người ta hoài . Đoạn trường sai có qua cầu mới hay . Mi cứ lo ăn lo ngủ cho rồi phận mi đi, nói ngu như con bò .
Phương giận:
- Con ni kỳ, hôm nay mi dễ ghét chi lạ, khó tính như bà già . Thì kệ xác mi chứ ai rỗi hơi cho mệt . Cáu kỉnh hoài chó nó thèm yêu .
Tôi đỏ mặt :
- Kệ tui ư, thôi về đi "mệ", để xem ai yêu mệ .
Phương dịu giọng khi thấy tôi rưng rưng nước mắt:
- Tao xin lỗi mi, đừng giận nghe mi, tao thương mi hoài à . Đừng thèm yêu ai nữa mi .
Tôi cười gượng:
- Thôi, dẹp chuyện ni qua một bên mi hỉ . Mi nói đúng, đừng thèm yêu nữa là xong .
Phương xiết nhẹ tay tôi:
- Tao về nghe, mai qua tao đi ăn bánh bèo Vĩ Dạ hỉ .
Tôi gật đầu đứng nhìn Phương đi vào con ngõ hẹp . Con ngõ xinh với hai hàng dậu thưa . Áo trắng Phương vờn gió, tóc thề Phương đựng bóng dáng chiều bay bay màu nắng nhạt . Bờ nón nghiêng nghiêng, dáng mềm như lá cỏ . Phương xinh như một áng thơ say . Lòng tôi bùi ngùi . Hồn tôi xót xa . Tôi thương mình, tình đầu son sắt trao nhầm chỗ . Cho đi không trọn, giữ lại thêm đau . Tôi gọi thầm, lời tình âm vang trong tim óc mù mờ:
"Anh ơi, em khổ quá đi anh, ước chi em được quyền yêu anh, nhu bao nhiêu cô gái khác trên đời này yêu người tình của họ ".