Có một vầng trăng
xưa
Trôi qua miền thương
nhớ
Thuở một thời hai
đứa
Hẹn nhau buổi tan
trường.
Hạt nắng vàng còn
vương
Trên tóc thề em gái
Bờ vai nào thương
mãi
Nụ hôn đầu ngây
thơ.
Ủ hương tuổi học
trò
Suốt mùa say đắm
đuối
Vầng trăng nào rong
ruổi
Theo em cùng tháng
năm.
Lòng tôi tựa mưa
dầm
Ai bảo tình thấm
lâu
Em dòng nước qua
cầu
Trôi một lần biệt
xứ.
Mưa chìm trong mộng
dữ
Thương hoài cánh
chim trời
Mang nỗi buồn lẻ
loi
Bay qua mùa dông bão.
Giữa hai bờ hư ảo
Tôi lạc loài chơi
vơi
Người ơi và tình
ơi
Còn chi mà nuối
tiếc.
Vầng trăng xưa đã
khuyết
Người xa xôi muôn
trùng
Trăm năm còn bao
dung
Cho cuộc tình hai
đứa?
29/07/2013
|
Thursday, August 1, 2013
NGUYỄN AN BÌNH * vầng trăng khuyết
NGUYỄN MẠNH TRINH * Nguyễn Xuân Hoàng, vài nét về Tác giả & Tác phẩm
Thời đại của Nguyễn Xuân Hoàng là một thời thế đặc biệt. Ở đó, đầy những biến cố từ thuở kháng chiến chống Pháp, đến thời đệ nhất, đệ nhị Cộng Hòa, từ những cuộc di cư đến ngày di tản, từ cuộc vượt tuyến di cư vào Nam đến vượt biển tị nạn xứ người. Những biến cố ấy tạo cho cả một thời đại những nét chung mang nhưng lại là những điều riêng biệt trong ký ức mỗi người.
Ðọc sách viết về thời kỳ ấy hay viết để kể lại, cái nét chung ấy nhiều khi chuyển thành riêng biệt. Trong văn chương, lấy cái chung làm cái riêng của mình chẳng phải là dễ dàng. Nguyễn Xuân Hoàng là một tác giả mà trong tác phẩm của mình đã mang độc giả đi qua những cảm giác tiền chế của cái chung để đi vào cái riêng của mình một cách rất nghệ thuật. Chính cái nét sống động, của những mảnh đời thật, của biến cố thực, của cảm giác thực đã làm độc giả đi vào một thế giới với sự tò mò qua nhiều câu hỏi.
NGUYỄN ĐỨC NHƠN * Hoàng Hôn Trên Bến Nước
|
Rồi
một chiều lá vàng rơi lác đác
Em
ra đi bỏ lại chút tình xưa
Tôi
vẫn đứng giữa dòng sông bát ngát
Chiều
lại chiều trôi mãi giữa hư vô
Vầng
nhật nguyệt có mong ngày gặp lại ?
Từ
trăm năm chờ biết đến bao giờ
Con
nước lớn đã xuôi về biển cả
Dòng
sông ơi có thấm lạnh đôi bờ ?
Chiều
xuống thấp mây trời trôi lãng đãng
Trôi
về đâu em có biết không em ?
Tôi
lận đận một đời không bến đỗ
Ngày
cuối ngày lặng lẽ bước qua đêm
Nhìn
khói sóng hoàng hôn bay lảo đảo
Tôi
đã say và em đã ra đi
Tôi
và em hai phương trời cách biệt
Em
cạn tình tôi cũng cạn ly
Mượn
men rượu cho vơi niềm tâm sự
Dốc
Hồ Trường cho cạn chén ly tao
Giai
nhân hề! Rượu hề! Say túy lúy
Khi
say rồi ngày tháng cũng quên mau.
Nguyễn
Đức Nhơn
|
Friday, July 26, 2013
PHẠM TÍN AN NINH * Những Đàn Chim Thiên Di
Cả
hai tuần nay, mấy quan chức sở "bảo vệ súc vật"
thành phố thường
xuyên đến thăm gia đình tôi, để tìm hiểu lý do vì sao, trước mùa đông
năm nay những đàn chim trane không còn trở về vùng này nữa. Họ đã cho người dọn dẹp lại khu bờ sông, chăm sóc cánh đồng cỏ và trồng thêm mấy hàng thông phía bên kia để đón những đàn chim, nhưng chờ mãi mà chẳng thấy bóng dáng một con trane nào trở lại.
xuyên đến thăm gia đình tôi, để tìm hiểu lý do vì sao, trước mùa đông
năm nay những đàn chim trane không còn trở về vùng này nữa. Họ đã cho người dọn dẹp lại khu bờ sông, chăm sóc cánh đồng cỏ và trồng thêm mấy hàng thông phía bên kia để đón những đàn chim, nhưng chờ mãi mà chẳng thấy bóng dáng một con trane nào trở lại.
KINH DƯƠNG VƯƠNG * Những Mầm Non
Mùa
Xuân.
Mùa
của rừng cây dâng lên.
Mùa
của những chồi nụ ra đời trong bầu khí ấm áp, mời
gọi.
Mùa
Đông dài rét buốt, nhưng mùa Đông không ngớt chuẩn bị
khối dương khí vĩ đại tích tụ trong lòng đất, đong
thêm ngày càng đầy. Và tràn. Như một trái cây đến
thời thanh xuân chứa đầy dưỡng chất, không còn tự
chế được, phải để cho làn da mình nứt nẻ - lộ ra
chất thịt vàng, hồng hay trắng muốt - quả đất bị
cái khối dương khí làm cho căng phồng lên, da mỏng dính
như làn cao su quả bong bóng, chực nổ. Nhưng quả đất
không nổ.
Tuesday, July 23, 2013
TRẦN THIỆN HIỆP * văn chương- kẻ sĩ thời Tần Thủy
gởi
Trần Tuấn Kiệt
Thăm bạn thuở nào, nay
quẳng bút
Mượn rượu phôi pha thâm
tím môi
Từ buổi đổi đời đành
ngưng viết
Văn đàn lố nhố lũ khỉ
ngồi
Cung đình chuyên chính đua
nhau nịnh
O ép văn chương hướng một
chiều
Chữ nghĩa héo khô như rơm
rạ
Tác phẩm Hội Văn lắm bún
thiu
Chính sách dụng người
“bao tử trị”
Như nuôi thú xiệc để
diễn trò
Cúi mặt chấp hành, cơm no
bụng
Ngoan cố lệch đường, đói
nằm co
Học đòi đốt sách thời
Tần Thủy
Kẻ sĩ Miền Nam bị tù đày
Tự do ngôn luận dìm chết
ngạt
Cuộc sống quanh năm luôn
bủa vây
Bó gối nhìn đời đau thắt
ruột
Ngậm miệng như câm sống
u ơ
Ý tường héo dần theo lá
rụng
Gần bốn mươi thu một
cuộc cờ
Thương bạn nhìn sâu trong
ánh mắt
Nỗi buồn thăm thẳm mãi
chưa phai
Lượng đời dần cạn tàn
hy vọng
Còn viết được gì cho
ngày mai !
Quê nhà
Mùa mưa 2013
TRÚC THANH TÂM * khoảnh khắc một đời
TRÚC
THANH TÂM
(
Châu Đốc )
|
Mắt
em ẩn hàng mi mời gọi
Môi hôn nhau trời đất cũng nặng tình Biển thì thầm, sông trở mình êm ả Sông hẹn về với biển trăm năm !
Thời
gian như cội rễ
Tình yêu là nhựa luyện trong cây Cắn môi nhau một dòng mật ngọt Chảy vào nhau đường máu diệu kỳ !
Cái
khắc khoải của tia chớp mắt
Đọng lòng nhau biết mấy sắc hương Nhiều tình cờ làm sao quên được Phải lòng nhau ta tự trói thêm !
Nếu
giây phút thời gian dừng lại
Trên đời nầy biết bao chuyện em ơi Nếu khoảnh khắc trái đất ngừng chuyển động Thì tình yêu không thể tách rời !
Rõ
ràng là xa lạ
Lại cứ hoài tất cả cho nhau Và muốn trái tim ta như chính đời em vậy Nhưng chắc gì, em hiểu hết được đâu ! |
HUY PHƯƠNG * tìm bạn tri âm
Ngày 21 tháng 6 vừa qua, truyền thông Mỹ vừa loan tin cô nữ sinh Katherine Lester, 16 tuổi, tìm bạn tri âm qua website đã phải lòng anh chàng người Palestine Abdulad Jinzawi, 20 tuổi. Cô định lên máy bay sang Jesuralem, nhưng đã bị nhà chức trách Hoa Kỳ giữ lại vì lý do an ninh. Nguồn tin cho biết có 87 triệu người vào trang Myspace.com để tìm bạn, trong đó có tới 20 triệu là tuổi choai choai như cô nữ sinh người Mỹ kể trên.
M.H.HOÀI LINH PHƯƠNG * Bi Khúc Việt-Nam
|
*
đồng cảm với “ Thay Trả Lời “ của Luân Hoán
Ừ nhỉ, ta không về thăm nữa
Quê hương xưa – đã cất
giữ trong lòng
Từng bóng nắng, từng hàng
me, góc phố…
Từng con đường… ngời sáng
mắt xanh trong
Tiếng guốc khua vang bên giảng
đường trưa, sớm
Áo lụa vàng, tóc thả gió …
bay nghiêng
Tuổi học trò thơm tho mùi
cây trái
Như nụ hồng vươn cánh nhỏ
bình yên
Đất nước chiến tranh… sao
khung trời xanh mướt?
Khi hòa bình… câu hát nghẹn
lời ca
Ngút mắt tai ương, trùng
trùng oan khuất
Trôi nổi biến đời… đâu
phải riêng ta?
Sao bỗng chốc… quê hương
thành quán trọ?
Cho người xa lạc bước nẻo
quay về
Ta đau xót, chợt nghe mình ..
.khách lạ!
Giữa muôn người cùng tiếng
nói chân quê
“ Hồi hương ngẫu thư “ –
một thời sách vở
Tưởng như chính mình trong bi
khúc Việt-Nam
Ta hèn mọn nhìn giang sơn
nghiêng ngã
Bản dư đồ rách nát giữa
nghiệt oan
Ta nợ tổ tiên một đời gìn
giữ
Làm cánh chim bằng bạt gió
tha phương
Ta nơ nước non lời thề danh
dự
Làm kẻ vong thân ngậm kín
oán hờn….
M.H.HOÀI LINH PHƯƠNG
Ellsworth
Park, Silver Sring tháng 07/2013.
|
Subscribe to:
Posts (Atom)