Ông
Hai Sẹo ngồi trên chiếc chiếu cũ, trải ngay trên lề
con hẻm dẫn đến nhà em gái tôi. Ông chỉ mặc một
chiếc quần đùi, tay cầm cây quạt bằng lá buông, vừa
phe phẩy cho mát vừa đập mấy con ruồi. Rất hiếm thấy
Hai Sẹo ngồi uống rượu với bạn bè. Thường thì ông
ngồi một mình với một xị rượu và một dĩa mồi nhỏ.
Ông rất dễ dãi với mọi người, kể cả đám trẻ con
thường hay nghịch ngợm, phá phách. Người ta gọi ông là
Hai Sẹo vì trên trán ông có hai vết sẹo nhỏ, còn tên
thật của ông là gì thì không ai biết. Con hẻm nằm
trong khu vực thành Ô Ma. Một số gia đình bỏ quê chạy
về Sài Gòn kiếm sống. Họ đến đây dựng những căn
lều nhỏ, nằm sát nhau.
Thursday, September 5, 2013
TRẦN THIỆN HIỆP * ta và lục bát với em
Ngày trở lại
Yêu người lá nở trong tim
Rừng ta xanh biếc lạc tìm dung nhan
Yêu người núi nở trăng vàng
Sông ta trăm nhánh quyện ngang hình hài
Yêu người ngày nở sao mai
Suối ta ngàn dặm nối dài tóc sương
Yêu người gió nở buồm dương
Biển ta trượng trượng vô lường thủy chung
Hiên Trưa
Khi về chải tóc em nghiêng
Nghe hồn chợt ấm giữa miền long đong
Hiên trưa lá biếc như lòng
Ta như bướm nắng lạc dòng tóc phơi
Lòng còn ở với cuộc chơi
Dẫu như mình đã lượng đời tà huy
Lá rồi lấp dấu chân đi
Ta còn em với thầm thì lược gương
Truy vấn tôi
Từ bao giờ em yêu tôi
Xanh rừng trí nhớ, bãi bồi biển trăng
Mùa xuân nào môi em hôn
Trái tim chín đỏ, ngực cồn bão rơi
Đường em qua, chim vang lời
Vườn hoa nhụy ngọt, ong tôi dại khờ
Đêm nhòa, tôi, trăng, bơ vơ
Đài gương tâm ảnh, tình ngờ ngợ reo
Ru nỗi buồn thừa
Ta ru ta nỗi buồn thừa
Giữa lao xao lá hạt mưa lỡ lầm
Mơ hồ từng giọt dư âm
Dội lên tiềm thức tiếng thầm xa xưa
Em qua nhịp guốc đường trưa
Nắng con phố dốc cho vừa thương nhau
Nghìn trùng vẫy gọi chiêm bao
Phần tư thế kỷ hư hao cõi mình
Ta ru chiu chắt giọt tình
Ta ru còn lại chênh vênh phận người
Trần thiết
Vách đời trần thiết bóng tôi
Tim em trần thiết luân hồi bóng ai
Canh năm trời nở sao mai
Tôi và nhật nguyệt nối dài bước chung
Hoang mang bờ bãi thất tung
Mà sao rõ tiếng sóng trùng dương rơi
Vòng quay nửa trục đã rời
Tôi còn nửa trục máng đời với thơ
Và em, tôi giấc hoang sơ
Và tôi, em ngủ mộng bờ liễu dương
Hồ yên trần thiết cành sương
Tim tôi trần thiết hoang đường bóng em
TRẦN THIỆN HIỆP
MHHOÀILINHPHƯƠNG * tình ca …Trần Quang Khải
Chưa
một lần em kể
Chuyện
tình buồn mười năm
Nỗi
đau dài lặng lẽ
Như
ngày tháng mù tăm
Anh
xa rồi…có phải?
Sao
vẫn còn quanh đây…
Mắt
môi nồng thân ái
Yêu
dấu tràn trên tay
Người
về trong chiêm bao
Dáng
buồn im như đá
Em
níu đời hư hao
Qua
muôn trùng bến lạ
Không
còn qua phố xưa
Hai
hàng cây đan lá
Không
còn đứng chơ vơ
Chờ
nhau trong nắng hạ
Em
một đời… viễn xứ
Pensée
cũ… mấy mùa
Đã
phai từng cánh mỏng
Mộ
khúc buồn…như mưa!
M.H.HOÀI
LINH PHƯƠNG
Washington
D.C tháng 8/2013
Wednesday, August 28, 2013
Văn Quang * Bệnh sợ đủ thứ
Đã vài lần, tôi đã
viết về những bệnh viện (BV) ở VN, trong đó tìm mỏi
mắt mới ra một vài BV tốt và những vị bác sĩ (BS) còn
nhớ được lời thề Hippocrates (lời thề y đức) với
chính mình và “lương y như từ mẫu,” một câu ca tụng
rất bình thường của người VN từ xa xưa. Nhưng ngày
nay mỗi ngày một nhiều những vị được gọi là “lương
y như đồ tể.” Một lời thóa mạ cay đắng dành cho
các “từ mẫu,” ai nghe cũng thấy đắng lòng.
Chẳng ai muốn như vậy. Nhưng những sự thật trước mắt còn cay đắng hơn thế, những sự thật không ai có thể ngờ tới. Ngay cả những vị BS có lương tâm cũng phải bàng hoàng và tôi hiểu sự đau đớn cùng sự xấu hổ của các vị này vì trong “ngành mình” có những sự việc tồi tệ đến như vậy.
Chẳng ai muốn như vậy. Nhưng những sự thật trước mắt còn cay đắng hơn thế, những sự thật không ai có thể ngờ tới. Ngay cả những vị BS có lương tâm cũng phải bàng hoàng và tôi hiểu sự đau đớn cùng sự xấu hổ của các vị này vì trong “ngành mình” có những sự việc tồi tệ đến như vậy.
NGUYỄN AN BÌNH * áo lụa qua sông
|
Ai
người áo lụa bên sông
Hương
bay theo gió tình không đợi mùa
Phố
gầy reo bước chân mưa
Ướt
bờ vai nhỏ ngày xưa đâu còn.
Ai
người ngậm ngải trèo non
Săn
trầm đáy biển nhớ con sông dài
Lạc
rừng chim bỏ đường bay
Tầm
xuân chưa kịp trao tay đã tàn.
Ai
người mơ khúc tương phùng
Ấp
yêu sỏi đá nghìn trùng mây bay
Hoa
thơm một phiến tình say
Trăm
lằn chỉ rối vòng tay ơ hờ.
Ai
người nhả chữ gieo thơ
Hương
tình xưa có đợi chờ mà trông
Gởi
cùng áo lụa qua sông
Tìm
đâu chiếc lá diêu bông tặng người?
2013
|
TIỂU TỬ * Ông già ngồi bươi đống rác
Thành phố Hồ
Chí Minh quang vinh vẫn còn rất nhiều rác. Hồi thời
trước, Sàigòn đã có nhiều rác, nhưng so với bây
giờ thì…thua xa. Rác bây giờ chẳng những nhiều hơn
mà còn…rải rác hơn. Điều này chẳng có gì khó
hiểu hết. Bởi vì, trong chế độ ưu việt xã hội
chủ nghĩa, cái gì của ta cũng đều hơn của lũ chúng
nó cả: rác của chúng nó là rác tư bản, rác ngụy,
còn rác của ta là rác…nhân dân, do nhân dân, từ
nhân dân mà ra. Có chính nghĩa, hơn là lẽ tất nhiên! |
TRÚC THANH TÂM * mùa khai trường
Mùa
thu nắng sớm anh theo gió
Thổi mát lòng em, buổi đến trường
Trưa về anh hóa thân chiếc nón
Để giữ riêng mình một chút hương !
Thổi mát lòng em, buổi đến trường
Trưa về anh hóa thân chiếc nón
Để giữ riêng mình một chút hương !
Áo
trắng, đường hoa bay ngược nắng
Vạt tóc mây trôi, ngẩn ngơ tình
Anh gởi hồn anh vào trong tóc
Bài học đầu, tập giấy trắng tinh !
Vạt tóc mây trôi, ngẩn ngơ tình
Anh gởi hồn anh vào trong tóc
Bài học đầu, tập giấy trắng tinh !
Thầy cô, bè bạn, trường lớp cũ
Chỗ ngồi, cửa sổ với tiếng chim
Náo nức khai trường, hồi trống giục
Một thuở học trò, anh gởi em !
TRÚC THANH TÂM
(
Châu Đốc )
Thursday, August 22, 2013
BÙI BẢO TRÚC * đặc sản
Bạn ta,
Tôi
không thích chữ "đặc sản", vì danh từ này, từ nhiều năm nay, đã bị đem
ra dùng một cách hết sức bừa bãi ở trong nước cũng như ở những nơi ngoài
Việt Nam.
Thí
dụ mấy tiệm ăn ở Mỹ thì không thể dùng hai chữ "đặc sản" với những món
trong thực đơn của tiệm. Món bánh tôm với khoai mua ở chợ Mỹ, tôm từ
Louisiana, rau thơm của Florida chở lên thì làm sao có thể gọi đó là đặc
sản Hà Nội được?
Phải
là sản phẩm đặc biệt của một vùng nào đó mà những nơi khác không có thì
mới có thể gọi là đặc sản. Cam Bố Hạ, nhãn Hưng Yên, cá rô Đầm Sét,
bưởi Đoan Hùng, mận Đà Lạt… Ở Mỹ thìlobster của Maine, clam chowder của San Francisco… thì mới là đặc sản.
Wednesday, August 21, 2013
TƯỜNG LINH * Cảm bút
Thân
gởi Thụy Dương và các bạn
ở xa ghi nhớ
sâu sắc nghĩa tình.
Tớ
tưởng “đi” rồi lại chẳng “đi”
Chưa
đi thì ở bận lòng chi
Mắt
đau dai dẳng lơ thi phú
Bệnh
hại giằng co mặc thị phi
Cấp
cứu bao cơn tình chửa đáp
Lâm
sàng mấy bận nợ còn ghi…
Kiếp
người tứ khổ qua gần đủ
Thương
vợ con và bạn cố tri!
Sài
Gòn, Thu Quý Tỵ - 2013
TƯỜNG
LINH
Subscribe to:
Posts (Atom)