Wednesday, November 13, 2013
Tuesday, November 12, 2013
THIÊN HÀ * Saigon xanh ký ức
- viết để tưởng niệm thi sĩ Hoàng Anh Tuấn
Bằng môt cú điện thoại từ SaiGon, nhà thơ, đạo diễn Hoàng Anh Tuấn đã cho tài xế đánh xa ra tận phi trường Liên Khương đón tôi kịp lúc chiếc xe DC3 Air Việt Nam vừa hạ cánh, để đưa tôi vào thành phố Đà Lạt.
Bằng môt cú điện thoại từ SaiGon, nhà thơ, đạo diễn Hoàng Anh Tuấn đã cho tài xế đánh xa ra tận phi trường Liên Khương đón tôi kịp lúc chiếc xe DC3 Air Việt Nam vừa hạ cánh, để đưa tôi vào thành phố Đà Lạt.
Đó
là một ngày thượng tuần tháng Năm_một chín sáu mốt.
Vừa ra khỏi phi cơ tôi có cảm giác trời Đà Lạt không
giống trời Sài Gòn – Sài Gòn nóng. Đà Lạt lạnh, cách
nhau một giờ bay mà không khí khác hẳn. Đã hơn mười
giờ sáng mà mặt trời còn e thẹn, như ẩn nấp giữa truông
mây. Những vệt nắng yếu ớt mong manh trên rặng thông
già không đủ xua tan màn xương mù dày đặc., không đủ
chút ấm cho tâm hồn người viếng khách chưa quen với
cái lạnh của xứ sở hoa anh đào.
TRẦN VĂN LƯƠNG * Về Quê
Hôm đó là ngày thứ năm. Phải, ngày thứ năm cuối cùng của tháng 11, ngày lễ Tạ Ơn của nước Mỹ. Tôi không phải đi làm, suốt cả ngày hết ăn rồi lại nằm, hết nằm rồi lại xem Ti Vi, cố gắng tận hưởng những giờ phút nghỉ ngơi hiếm hoi ở cái đất nước văn minh cơ khí này. Chợt nhìn đồng hồ thấy đã gần 5 giờ chiều, tôi vội vàng đi thay quần áo để ra bờ biển làm thủ tục chạy bộ hàng ngày. Cách đây mấy tháng, từ lúc bà xã tôi tình cờ phát giác ra cái vòng số hai của tôi càng lúc càng lớn ra và tôi càng lúc càng có triển vọng đoạt giải nhất cuộc thi lực sĩ "bụng nở ngực thon", thì bà ấy, ngoài việc cấm tôi ăn các đồ béo, lại còn âu yếm ra lệnh cho tôi mỗi ngày: sau khi từ sở làm về, phải ra bờ biển gần nhà chạy bộ ít ra là 4 dặm để tiêu đi bớt mỡ. Tôi kính cẩn tuân lời (các cụ dạy rằng: "Có 3 loại tội bất hiếu, không tuân lời vợ là tội lớn nhất". Tôi xin chép lại nguyên văn chữ Hán để quý vị tiện đường tham khảo: "Bất hiếu hữu tam, bất tuân thê lệnh vi đại"). Và từ đó, bất kể nắng mưa sáng tối, cứ vào khoảng 5 giờ chiều là những người đi dạo tại bờ biển Newport Beach lại thấy một anh chàng Việt nam ỳ à ỳ ạch bê cái thùng nước lèo của mình từ Newport Pier tới Balboa Pier và trở lại. Đoạn đường chiến binh dài đúng 4 dặm!
Monday, November 11, 2013
HÀ THÚC SINH * Đêm Hè
Cô gái mười chín và chàng trai hơn cô ba
tuổi. Họ đang chung bước vào mùa hè nóng đầu đời.
Họ yêu nhau.
Nơi thành phố miền tây này nàng ở xóm dưới, xóm có nhiều người Tàu, gần bờ sông, xa xóm học, nơi có những dãy nhà xây tường vách cũ kỹ, rêu phong. Ban ngày dưới những gốc phượng đầy cánh hoa đỏ tả tơi lũ bé gái nô đùa rần rần, còn lũ bé trai thì làm chủ trên những cành ô môi to đen, thậm chí trên cả những cành chùm ruột gầy còm xơ xác. Dọc một bờ tường có nhiều hàng quán lưu động, đám vô công rỗi nghề ngồi đánh cờ tướng, đám khác đánh cờ ca-rô bằng những mẩu phấn gạch ngang dọc trên mặt hè phố nứt nẻ.
Nơi thành phố miền tây này nàng ở xóm dưới, xóm có nhiều người Tàu, gần bờ sông, xa xóm học, nơi có những dãy nhà xây tường vách cũ kỹ, rêu phong. Ban ngày dưới những gốc phượng đầy cánh hoa đỏ tả tơi lũ bé gái nô đùa rần rần, còn lũ bé trai thì làm chủ trên những cành ô môi to đen, thậm chí trên cả những cành chùm ruột gầy còm xơ xác. Dọc một bờ tường có nhiều hàng quán lưu động, đám vô công rỗi nghề ngồi đánh cờ tướng, đám khác đánh cờ ca-rô bằng những mẩu phấn gạch ngang dọc trên mặt hè phố nứt nẻ.
TRẠNG PHÉT/ HCT/ LẠC THỦY ĐỖ QUÝ BÁI/ HÀ THƯỢNG THỦ * thơ đắng, thơ thời sự
TRƯƠNG ĐẠM THỦY * cà phê sài gòn
Hồi
xửa hồi xưa… có một Sàigòn người ta gọi cà
phê là “cà phe”, đi uống cà phê là đi uống “cà
phe” với giọng điệu rất là ngộ nghĩnh. Tiếng Tây
gọi cà phê là Café, tiếng Anh là Coffee nhưng mấy xì
thẩu Chợ Lớn thì gọi là “cá phé”. Vậy thì café,
coffee, cà phê, cà phe hay là cá phé muốn gọi sao gọi
nhưng ai cũng hiểu đó là món thức uống màu đen có
hương vị thơm ngon, uống vào có thể tỉnh người nếu
uống quá đậm có thể thức ba ngày không nhắm mắt…
TRỞ
VỀ THẬP KỶ 50: CÀ PHÊ VỚ
Friday, November 8, 2013
LAN ĐÀM ¤ vẫn đó, Trưng Vương...
Gửi
Những Người Tình Trưng Vương
♥ NGÀY
XƯA
Thuở
ấy biết đâu người xây mộng,
Chiều
lại chiều tan học đón đưa.
Tuổi
mới lớn tim chưa rung động,
Nghìn
nâng niu chiều chuộng cũng thừa.
Đời
xuôi chẩy mà môi thêm đỏ,
Cũng
đôi lần hồn thấy vấn vương.
Đã
bất chợt nhìn người bỡ ngỡ,
Nhịp
chân chim hoảng hốt cuối đường.
Thursday, November 7, 2013
TRẦN VẤN LỆ ¤ Mỗi Ngày Đang Tới
Khôn thấy ai ôm mùa Đông đi chơi, người
ta
ôm mùa Đông tìm một chỗ ngồi / đợi xe
bus
và lên xe bus / mái ngói trạm xe lắc
rắc
sương rơi…
Khi
chưa tuyết, mù sương rơi đã lạnh /
có
tuyết thì buồn lạnh biết bao! Người ta
ôm
hôm nay tưởng tới hôm sau, người ta
ôm
tương lai là cơm là áo…
Chiếc
xe bus chạy trên đường rào rạo / lá
tả
tơi như đời tả tơi…Con số nhiều là đa
số
người / cần thiết sống thì đi làm mướn!
Mong
một ngày ôm mùa Đông sót, muộn /
nở
nụ cười là biết sang Xuân. Có nhiều
người
nói với Trời một lời cảm ơn, Chúa
dang
tay đứng hoài trên Thánh Giá!
Mỗi
ngày đang tới là một ngày mới lạ. Lạ
từ
câu tôi mở nhập bài thơ: người ta ôm
mùa
Đông và ngồi một chỗ chờ / chiếc xe
bus
để đi vào cuộc sống!
Tôi
làm thơ là vì tôi mơ mộng, chắc em
cười:
anh dễ ghét quá đi! Em thì mãi mãi
dễ
thương, tôi nghĩ lúc Xuân về: Hoa nở
đẹp
vì em thôi đó nhé!
Trần
Vấn Lệ
|
Wednesday, November 6, 2013
VĂN QUANG * Ngoại cảm thật và ngoại cảm dởm
Dư
luận tại VN đang bùng lên dữ dội và được mọi người
theo dõi hiện nay không còn là chuyện ông BS Nguyễn Mạnh
Tường ném xác bệnh nhân bị tử vong xuống sông để
phi tang nữa. Tội ác quá tàn độc của một BS bị lên
án gay gắt nhưng cho tới nay vẫn chưa thấy ai chịu trách
nhiệm cả. Phường đổ cho xã, xã đổ cho quận, quận
nhận “sai chút đỉnh,” đỡ đòn cho Sở Y Tế Thành
Phố, nhưng lại viện dẫn hàng chục khó khăn để bào
chữa. Còn bà Bộ trưởng Bộ Y Tế thì thấy “xót xa,
khổ tâm, day dứt” và cũng thanh minh, “Cả nước có
gần 300 thanh tra, trong đó tập trung chủ yếu ở Hà Nội,
có tỉnh chỉ có 2-3 thanh tra; trong khi có rất nhiều lĩnh
vực khác nhau không thể kiểm tra hết được.”
Subscribe to:
Posts (Atom)