Không biết từ
bao giờ, đọc thơ đã trở thành thói quen của tôi. Riêng
mình, đó là một phương pháp hay, để thêm vào cuộc
sống những giây phút an nhiên, để tâm hồn được nhẹ
nhàng. Tôi cũng thích được suy ngẫm, chiêm nghiệm ý
nghĩa cuộc đời qua từng rung cảm gói ghém trong và bộc
lộ qua những vần thơ của từng tác giả. Đọc thơ họ,
tôi như được truyền những cảm xúc, được có những
cảm nhận mới. Sâu và xa hơn nữa, được khơi lên những
dòng chảy của tư duy, được trầm lắng lại những lớp
phù sa suy nghiệm… Đôi khi tôi còn khám phá được thêm
những nét sâu kín về thế giới nội tâm của con người,
giữa thực tại và hư ảo lung linh; giữa vũ trụ vật
thể và cõi siêu nhiên huyền nhiệm… Ở đó, tác giả
đã bộc lộ qua cõi thơ của mình bằng tâm cảm hay thân
nghiệm của chính riêng họ…
Tuesday, November 26, 2013
CA DAO * Vài Cảm Nghĩ Về Thơ Mai Quang: Con chữ như tự phát tiết...
Friday, November 22, 2013
TRẦN THIỆN HIỆP * em như cánh hạc bạt ngàn
Trần
thế này
Bước
em qua nhật nguyệt
Ta đắm
say nhan sắc tự bao giờ
Chim
cùng lá
Ngợi
ca em trong gió
Với
rượu nồng ta lạc bước vào mơ
Mây
chiều tím
Vỡ
trôi như bào ảnh
Cánh
áo bay gờn gợn nước sông hồ
Ta
thất lạc
Đôi
mắt sầu cung cấm
Tiếng
sáo buồn âm vọng tận hư vô
Dấu hài em
Kiếm tìm hoài
chẳng thấy
Chắc lá vàng rơi lấp
lối cô thôn
Ta gọi
thầm
Trong
sương thu bàng bạc
Nhớ
hàng mi xao xuyến cả linh hồn
Có
cánh chim
Đang
lìa xa cổ tháp
Người
ngẩn ngơ hoài niệm sử tích thơ
Hoàng
hạc xưa
Bay
về đâu biền biệt
Lầu
hạc buồn trong sương khói chơ vơ
Trần Thiện Hiệp Dalat 9.2013 |
Tuesday, November 19, 2013
TRÚC THANH TÂM * Chiều Phai Vườn Nhan Sắc
Tựa
cửa chiều phai vườn nhan sắc
Chút rêu mộng mị bám cây đời Mưa xuống hồn thơ ta nhỏ giọt Ngàn sau đắm đuối dấu son môi !
Qua
sông để nhớ con đò nhỏ
Qua em để nhớ một làn hương Nước mắt chưa nguôi niềm dâu bể Thơ ta đâu cấm được đời buồn !
Sẽ
nói lời gì cho em hiểu
Khi ta còn nặng nợ giang hồ Áo cơm đâu lấp lòng hiu quạnh Tản mạn bên rừng điệu lá khua !
Ta
đợi chờ em, đêm thổn thức
Phương nam gió bấc lạnh hồn quê Gởi em dù chút tình yêu muộn Để cuối đời ta một lối về ! TRÚC THANH TÂM |
Friday, November 15, 2013
TRẦN VIỆT HẢI * Đôi nét về Lê Văn Khoa
Âm nhạc làm tan biến những nỗi cô đơn, vơi đi mọi ưu phiền… Hãy để những giai điệu đầy cảm xúc dắt ta rong rủi khắp nơi trong cái vô hạn của không gian và thời gian... Tôi cảm được điều ấy và xin được nói về người đã gợi ý cho tôi.
Tôi đã phỏng vấn Giáo sư Lê Văn Khoa về nhiều khía cạnh vì tôi muốn biết và muốn viết về ông. Trong bài này tôi chỉ đề cập đến một vài phương diện nổi bật nhất của ông là âm nhạc và nhiếp ảnh.
Lục ký ức trong giai đoạn tiền "Lục thập như bất tùng kê", tôi nhớ lại đôi nét về ông:
Thursday, November 14, 2013
PHAN XUÂN SINH * dạo vườn buổi tàn thu
này em thân cõi phù trầm
tóc tung hồ nguyệt, mắt đầm đìa buông
tàn thu chiều ngậm hơi buồn
giữa mênh mông. Giữa ngạnh nguồn nổi trôi
nụ cười chợt lịm trên môi
em thâm cung giữa một đời quân vương
lụi tàn phế tích phấn hương
cũng bay theo gió tứ phương. Nhuộm màu
quan san, cũng ngậm ngùi đau
trái ưu phiền rụng trên đầu hắt hiu
ta về góp nhặt tiêu điều
trải lòng ra giữa một chiều nắng hanh
mời em vào cứ dạo quanh
em thong dong giữa ngọn ngành tim ta
phan xuân sinh
Wednesday, November 13, 2013
TRẦN VĂN NAM * gặp lại chất thơ của HUY PHƯƠNG sáu mươi năm trước
Hồi
ở tuổi 15, tôi có đọc được một số thơ của tác
giả Huy Phương đăng trên tuần báo “Đời Mới” ấn
hành tại Sài Gòn từ 1951 đến 1955, trong đó có bài thơ
nhan đề “Cát Lạnh” được lựa chọn đăng trang trọng
nguyên một trang với hình vẽ màu xanh nhạt, kỹ thuật
khá tân tiến về in ấn vào thời ấy.Tuần báo này do
ông Trần Văn Ân làm chủ nhiệm, và chủ bút là nhà văn
Nguyễn Đức Quỳnh. Tôi vẫn nhớ mãi bài thơ ấy, nhớ
đến chất thơ lặng lẽ của một người một mình trước
cảnh vật hoang sơ. Một mình không bao hàm tính cô đơn
về lứa đôi, vì có lẽ lúc ấy ông Huy Phương chỉ độ
17 tuổi.
ĐÔNG ANH * Cầu Bay Buổi Sáng
Tuesday, November 12, 2013
THIÊN HÀ * Saigon xanh ký ức
- viết để tưởng niệm thi sĩ Hoàng Anh Tuấn
Bằng môt cú điện thoại từ SaiGon, nhà thơ, đạo diễn Hoàng Anh Tuấn đã cho tài xế đánh xa ra tận phi trường Liên Khương đón tôi kịp lúc chiếc xe DC3 Air Việt Nam vừa hạ cánh, để đưa tôi vào thành phố Đà Lạt.
Bằng môt cú điện thoại từ SaiGon, nhà thơ, đạo diễn Hoàng Anh Tuấn đã cho tài xế đánh xa ra tận phi trường Liên Khương đón tôi kịp lúc chiếc xe DC3 Air Việt Nam vừa hạ cánh, để đưa tôi vào thành phố Đà Lạt.
Đó
là một ngày thượng tuần tháng Năm_một chín sáu mốt.
Vừa ra khỏi phi cơ tôi có cảm giác trời Đà Lạt không
giống trời Sài Gòn – Sài Gòn nóng. Đà Lạt lạnh, cách
nhau một giờ bay mà không khí khác hẳn. Đã hơn mười
giờ sáng mà mặt trời còn e thẹn, như ẩn nấp giữa truông
mây. Những vệt nắng yếu ớt mong manh trên rặng thông
già không đủ xua tan màn xương mù dày đặc., không đủ
chút ấm cho tâm hồn người viếng khách chưa quen với
cái lạnh của xứ sở hoa anh đào.
TRẦN VĂN LƯƠNG * Về Quê
Hôm đó là ngày thứ năm. Phải, ngày thứ năm cuối cùng của tháng 11, ngày lễ Tạ Ơn của nước Mỹ. Tôi không phải đi làm, suốt cả ngày hết ăn rồi lại nằm, hết nằm rồi lại xem Ti Vi, cố gắng tận hưởng những giờ phút nghỉ ngơi hiếm hoi ở cái đất nước văn minh cơ khí này. Chợt nhìn đồng hồ thấy đã gần 5 giờ chiều, tôi vội vàng đi thay quần áo để ra bờ biển làm thủ tục chạy bộ hàng ngày. Cách đây mấy tháng, từ lúc bà xã tôi tình cờ phát giác ra cái vòng số hai của tôi càng lúc càng lớn ra và tôi càng lúc càng có triển vọng đoạt giải nhất cuộc thi lực sĩ "bụng nở ngực thon", thì bà ấy, ngoài việc cấm tôi ăn các đồ béo, lại còn âu yếm ra lệnh cho tôi mỗi ngày: sau khi từ sở làm về, phải ra bờ biển gần nhà chạy bộ ít ra là 4 dặm để tiêu đi bớt mỡ. Tôi kính cẩn tuân lời (các cụ dạy rằng: "Có 3 loại tội bất hiếu, không tuân lời vợ là tội lớn nhất". Tôi xin chép lại nguyên văn chữ Hán để quý vị tiện đường tham khảo: "Bất hiếu hữu tam, bất tuân thê lệnh vi đại"). Và từ đó, bất kể nắng mưa sáng tối, cứ vào khoảng 5 giờ chiều là những người đi dạo tại bờ biển Newport Beach lại thấy một anh chàng Việt nam ỳ à ỳ ạch bê cái thùng nước lèo của mình từ Newport Pier tới Balboa Pier và trở lại. Đoạn đường chiến binh dài đúng 4 dặm!
Subscribe to:
Posts (Atom)