văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Saturday, June 23, 2018

NGUYỄN AN BÌNH ** QUA CỬA THẦN PHÙ


                                                      
      Lư Sinh lửng thửng gánh bó củi khô xuống núi. Nắng đã lên cao từ lâu. Cái nắng của những ngày hè làm cho không khí thêm phần oi ả nóng bức, đường từ trên núi về đến chùa là một khoảng đường dài khá xa, lại phải lên xuống nhiều dốc đá đủ làm cho con người không quen đi núi cảm thấy mệt nhọc rã rời. Mặc dù  mồ hôi lấm tấm rịn trên mặt mủi tay chân chàng, thấm ướt cả vạt áo sau lưng nhưng điều đó không làm Lư Sinh phải chùn bước vì sức trai tráng của mình cũng như quá quen thuộc với công việc hằng ngày nầy. Ngày nào chàng cũng lên núi từ sớm khi sương còn đẩm ướt trên bụi cỏ ven đường để có thể chặt củi dược nhiều rồi cột lại thành hai bó lớn để gánh về.

BS TÔN THẤT HỨA ** THẦY THUỐC KHÔNG BIÊN GIỚI - Đọc báo dùm các bạn


Trên đất khách quê người, khi chưa tìm ra được việc làm, tôi theo gót giang hồ cùng các bạn đồng nghiệp phục vụ trong tổ chức Thầy Thuốc Không Biên Giới.
Trong tổ chức y tế nầy tôi đã sống với nhiều kỷ niệm vừa dễ thương vừa hãi hùng… thú vị.
Hội chúng tôi có mặt tại tại một xứ Ả Rập, một nữ đồng nghiệp có bằng cấp chuyên khoa giải phẫu hẳn hoi, sau khi chẩn bệnh cho biết bệnh nhân bị viêm ruột thừa cần phải mổ. Để tránh phiền toái các nhân viên đang ăn dở chừng, bà ta cho biết sẽ trở lại sau bữa cơm trưa. Y hẹn, bà ta trở lại thì chao ôi, bệnh nhân đã được các nam y tá địa phương cắt bỏ ruột thừa một cách… ngon lành. Chúng tôi được gọi đến và nhìn thấy cảnh y tá làm “phẫu thuật viên”, đang cầm dao mổ bụng người và được giải thích một cách thỏa đáng: tôi làm theo khám nghiệm và đúng chỉ định của bà bác sĩ nhưng…“ở xứ nầy đàn bà chẳng có kilo nào cả, cho nên bọn tôi “y tá đàn ông” mạn phép mài dao mổ bụng thay thế “con mụ đàn bà làm bác sĩ nầy”… Ôi chao ơi là mấy cái xứ Ả Rập, nơi mà đàn bà ở nơi công cộng phải mang khăn che mặt để cho mấy thằng cha lỗ mãng không nhổ nước miếng vào mặt…

HỒ CÔNG TÂM - TRỊNH CƠ - TSXN ** Thơ Xướng Hoạ


QUỶ ĐỎ LÊN NGÔI VĨNH CỬU

Đảng bán nước rồi… vấy Sử Xanh!
Đặc Khu Kinh Tế đã hình thành.
Rước voi giày mả… đời đen tối,
Mời giặc vào nhà… kiếp mỏng manh!
Quỷ Đỏ lên ngôi ngồi chễm chệ,
Rồng Vàng thọ nạn chém treo ngành!
Luật An Ninh Mạng gieo ai oán,
Trọng Lú thôi đừng nói dối quanh.
HỒ CÔNG TÂM - 2018

Friday, June 22, 2018

MANG VIÊN LONG ** BÊN TÁCH TRÀ KHUYA

Image may contain: people sitting

Nghe tiếng ông Cổn từ đầu ngỏ, nhìn thấy dáng ông lừng lững bước vào sân – ông Thạch rất ngạc nhiên. Cảm thấy lạ. Đã chạng vạng rồi, ông ấy còn tìm đến làm gì nhỉ? Bấy lâu nay gặp nhau, hẹn hoài. Rồi trôi đi như bao việc khác đã lạnh lùng trôi đi, nhưng ông Thạch không hề trách bạn. Ông hiểu ông Cổn – coi nhau như ruột thịt, ngay từ lúc ông ta từ miền Bắc trôi dạt về quê…Ông Thạch vẫn nghĩ, cứ để ông ấy muốn đến lúc nào thì tùy, bởi cuộc sống của ông cũng đang bấp bênh, chật vật – đâu có êm ả gì mà giữ đúng hẹn?

Thursday, June 21, 2018

HẢI PHƯƠNG ** con sóng vỗ cuồng điên đau luống biển

Vịnh em 
biển sóng nhọn 
bứng rễ khu rừng nguyên khai bật gốc 
ta đứng trơ trọi 
khản lời gió 
trôi lữ hành đêm 
biệt dạng.

TRANG LUÂN ** Đêm



Sao em thấy khu này ghê quá hở anh?”
Người đàn ông luống tuổi, đang đứng bên cửa kính, quay lại điềm đạm:
“Em nói không sai! Đây là khu chung cư mà tình trạng an ninh không mấy gì gọi là sáng sủa, khả quan cho lắm. Khu chung cư mà hầu hết người Á châu đều tránh xa, chứ chẳng riêng gì người Việt Nam, ngoại trừ chỉ có anh mà thôi. Nhìn ngang nhìn ngửa chỉ thấy toàn là Mỹ đen và người Mễ. Chẳng có đêm nào mà không có xe cảnh sát chạy tuần tiễu ở quanh đây. Cách đây ba hôm, cảnh sát mới hốt ở đây năm, sáu mạng có liên quan đến vấn đề đĩ điếm và ma túy. Ban đêm, nhất là cuối tuần, em sẽ thấy nhạc ráp trổi lên đinh tai, nhức óc cùng tiếng vỏ chai ném loảng xoảng ngoài parking. Đôi khi cao hứng còn lôi cả súng ra bắn chỉ thiên nữa là đằng khác.”

PHAN THIẾT PHẠM ĐÌNH THỪA ** Về Phan Thiết…



sao nghe chừng xa lắc
42 năm không thấy bến Cà ty
nhắm mắt lại
nghe tuồng như mộng mị
đọc thơ Hải Phương
cho bớt nhớ, bớt thèm.

TRẦN THIỆN HIỆP ** BÀI NGỦ LỤC TRÊN NON


                        tặng Đỗ Hồng Ngọc

nhìn suối sông ra biển
ta đang đứng lưng chừng non
thấy dưới xa phố chợ
thiên hạ tranh nhau lợi danh

từ ngộ đời hư ảo
cây rừng dựng túp thảo lư
sáng sớm mờ sương bạc
hoàng hôn nhuộm ánh ráng hồng

HÀ THÚC SINH ** Lão nho giả



Người ta thường tán những tay cờ tướng giỏi tính trước được hàng chục nước, ba nước tính chưa tới sức nào tôi dám nghĩ mình giỏi, vì thế xưa nay tôi ít dám hầu cờ ai ngoài mấy bố con trong nhà. Đánh cờ với con có cái thú của nó. Nếu Khổng Tử không nói câu đó chắc về sau đã có một Khổng... Sinh nói vậy. Ngoài cái uy ông bố mình còn cái uy khai tâm cho chúng dù chỉ vài chữ mã nhật tượng điền xe liền pháo cách. Những cái uy ấy làm nảy vài kết quả hay hay. Thứ nhất có thua mình thua con, lòng sảng khoái. Thứ hai có thắng, đứa "có hiếu" sẽ nghĩ bụng chắc bố may; đứa "bất hiếu" dẫu nhăn nhó nhưng cầm chắc không dám hỗn, không dám để nhẹ bàn cờ lên đầu cụ thân sinh ra nó. Nhưng tôi vẫn thích xem những tay cao thủ đụng độ, thật thế, thích lắm. Ngày còn ở đất nước, cuối tuần tôi hay lê la trên lề một đại lộ giữa Sài Gòn, nơi người ta bán chim bán chuột, bói toán xem quẻ và nhất là có những người ngồi bày cờ thế thách giang hồ hảo hán đi qua ai giỏi ghé thử vài nước.

Wednesday, June 20, 2018

TRẦN VẤN LỆ ** Chiều Sương Khói Tỏa


Với người, tôi nghĩ là hoa
với hoa, tôi nghĩ người là núi sông !
Quê Hương ! Ôi đẹp vô cùng
câu thơ cẩm tú tôi lồng trong tranh ...

Với người tôi thấy Xuân xanh
với Xuân, tôi thấy người hình bóng xưa
bao giờ tôi hết mộng mơ
khi người hiển lộng từng tờ Hoa Tiên