Thursday, February 21, 2019
Trần Thiện Hiệp. ** đôi mắt đẹp Làng Hoa
chuyện người về từ Trường Sơn Tây
Tây Hồ
Tây Hồ chiều nay mưa bay
Hàng phượng già chớm xanh màu lộc mới
Vắng đâu rồi một bóng áo thiên thanh
Đường em về thuở nào chiều tan học
Trong mộng mơ có lãng mạn thơ tình
Nước Tây Hồ lung linh mắt em sóng gợn
Nắng Tây Hồ ngả bóng lối Làng Hoa
Em về với những cội đào, những hàng cây kiểng
Và trăm màu hoa rực rỡ một góc chiều
Về với đầm ấm thương yêu
Đầy mơ ước tuổi dậy thì con gái
Monday, February 18, 2019
PHAN * Con Ruồi Xanh
Đồi núi trùng trùng điệp điệp, tên tiểu từ dắt cây tên vào lưng. Hắn chắp tay lạy trời đất. Khấn hồn thiêng sư phụ chỉ lối soi đường. Sau đó giao sinh mạng và sự may rủi cho linh hồn sư phụ. Hắn cứ nhìn đỉnh núi mà leo. Mặt trời lặn, hắn đã ở trong mây bay, gió hú…
Đỉnh Hoa Sơn không vết chân người. Tiểu tử không hề nao núng mà vững lòng tin nơi hồn thiêng sư phụ. Hắn dõi mắt nhìn quanh… một lối mòn hoang dã đã báo hiệu có người sinh sống nơi đây. Hắn tiến về cuối lối mòn thì gặp một lão nhân râu tóc bạc phơ, gương mặt hiền lành chứ không đằng đằng sát khí như những nhân vật giang hồ đã từng đến tàn sát môn phái của hắn. Tất cả sư huynh đệ của hắn đã chết oanh liệt trong một trận chiến kinh hồn. Sư phụ hắn là người cuối cùng nhắm mắt. Một môn phái đã bị xóa tên trên giang hồ. Tiểu tử nhìn lão nhân không chớp mắt, hắn quỳ xuống chân người van lạy:
Sunday, February 17, 2019
Trần Vấn Lệ ** Nhặt Nắng
Sau một đêm mưa, nắng trở mình, cảm ơn lắm nhé Nắng Bình Minh! Kìa ai nhặt nắng trong vườn đó / có thấy trong vườn bướm lượn quanh?
Có thấy lòng ai như cũng nắng, choàng vai em ấm được không em…Mình đi đi tới Bồng Lai nhé, chỗ nhạc thơ reo rất não nùng…
Là bởi đêm qua buồn quá buồn, nhạc từ thiên cổ nối mưa tuôn, thơ từ thiên cổ ngâm chưa mục…Sông suối vừa vang tiếng của nguồn!
TẠ TỴ ** Đinh Hùng – Với cơn mê trường dạ
Tác phẩm: Mê hồn ca, thơ (Tiếng Phương Đông xuất bản, 1954, Hà Nội), Đường vào tình sử, thơ (Nam Chi, Sài Gòn, 1961), Ngày đó có em, thuật ký (Giao Điểm 1967)
Ta suốt đời ngư phủ
Thả con thuyền trên mái tóc em buồn lênh đênh. (Đinh Hùng)
Đinh Hùng, con người có may mắn được mọi người biết đến từ khi tác phẩm hãy còn là bản thảo. Đinh Hùng, con người kỳ lạ xuất hiện trên thi đàn Việt Nam với vóc dáng quái dị của ngôn ngữ làm mê hoặc người yêu thơ. Đinh Hùng, tượng hình cô độc trên vòm trời thi ca Việt Nam vào năm 1940 đến 1945. Rồi từ đây, Đinh Hùng mới tìm thấy bạn đường như Trần Dần, Phùng Quán v.v… Chất thơ của Đinh Hùng không giống và không mang một ý nghĩa thông thường của thi ca với những hình ảnh quen thuộc của thi nhân đang nổi tiếng hồi đó như Xuân Diệu, Huy Cận, Vũ Hoàng Chương, Trần Huyền Trân, Thâm Tâm, Nguyễn Bính v.v…
Friday, December 21, 2018
MAI THẢO ** Nhân cách Bình Nguyên Lộc
Thời gian đầu, sau khi cộng sản đã lấy nốt được miền Nam là thời gian còn được để yên, chưa bị kết tội, chưa bị lùng bắt, tôi thường sáng sáng một mình đạp xe đạp qua một Sài Gòn tan nát tới thăm một nhà thơ và một nhà văn, ngưởi trước Bắc, người sau Nam, cả hai đều thuộc thế hệ trước tôi, cả hai đều đã tên tuổi lẫy lừng từ thời tiền chiến.
Sunday, December 16, 2018
TRẦN THIỆN HIỆP ** KINH CHIỀU
tôi điếc một bên tai
còn tai kia nghe không rõ
nhưng nghe được nhịp mõ lẫn với lời
kinh
kinh
lời kinh tôi không hiểu
nhưng tôi yêu cái dáng sư ngồi
choàng áo cà sa đầu cạo bóng
mắt lim dim sư tụng kinh chiều
tiếng tụng đều đều
như ru lòng người vào cõi tịnh
khi ngừng nhịp mõ gõ tiếng chuông
đầu sư cuối thấp
vẻ trang nghiêm sùng kính vô cùng
trong khói trầm hương ánh nến chập chùng
mình sư trước phật đài chánh điện
Saturday, December 15, 2018
Ngô Nguyên Nghiễm ** Cuối năm, về biên cương thăm lăng miếu cố hương
Subscribe to:
Posts (Atom)