văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Sunday, June 23, 2019

Thảo Dân ** Ta Về Một Bóng Trên Đường Lớn (Thơ Tô Thùy Yên).

                                                                                                                                                                                                                                                     
Xưa giờ, tôi vẫn tự nhận mình mê thơ Nam hơn thơ Bắc. Bởi lẽ, với riêng tôi, thơ là tiếng nói thốt lên tự đáy lòng, không cần phiên dịch, không cần triết lý, không cần gò bó trong những trúc trắc diễm lệ câu từ. Thơ càng chau chuốt, bóng bẩy thì, hình như, cái tình càng ơ hờ, nhạt nhẽo. Thơ cũng không phải nơi để gửi gắm triết lý. Làm việc đó, văn xuôi và triết học tốt hơn nhiều. Thơ để cảm, để yêu, để nơi trái tim gặp gỡ trái tim. Vậy mà có một ngoại lệ, nhà thơ tôi yêu thích trong âm thầm, khá lâu bền, lại là người được giới phê bình nhận xét “Người Nam nhưng mang hồn thơ Bắc”: Nhà thơ Tô Thùy Yên.

PHẠM TÍN AN NINH ** Đằng Sau Cuộc Chiến


Cuộc chiến ba mươi năm kết thúc, nhưng chỉ làm cho đất nước điêu linh, dân tộc khốn cùng, kéo theo bao chia ly tan tác. Trước tháng 4/1975 hầu hết những người trai trẻ miền Nam là lính chiến. Nếu may mắn sống còn qua thời lửa đạn, cũng từng phải khốn cùng trong ngục tù cộng sản sau ngày bại trận oan khiên. Ra tù, tứ tán trôi dạt muôn phương, ngỡ không bao giờ còn gặp lại bạn bè đồng đội cũ. Vậy mà dường như đất trời thương xót, hồn thiêng sông núi chở che, run rủi bao cuộc trùng phùng bất ngờ, cảm động, như họ vừa cùng tái sinh ở một thế giới nào khác. 

Saturday, June 22, 2019

Thiếu Khanh * *NGƯỜI XƯA KHÔNG CHO NHƯ THẾ LÀ “ĐẠO VĂN”


Mới đây có người đưa lên Facebook bài thơ Xuân Nhật Yết Chiêu Lăng(1) của Vua Trần Nhân Tông và cho rằng nhà vua đạo văn, vì trong bài thơ bốn câu của nhà vua có hai câu cuối giống hai câu thơ trong bài Hành Cungcủa Nguyên Chẩn, một nhà thơ thời vãn Đường của Trung quốc.

Sunday, June 16, 2019

HOÀNG LONG HẢI ** Chuyện “Năm Tu-Hú”



Xin nói vài lời:
    Tôi chưa có ý định đăng bài nầy lên, nhưng hôm nay, ngày Chủ Nhật Father’s Day, thấy “thiên hạ” viết nhiều bài về “tình cha”, “công cha” thật hay nên tôi làm ngược lại.
    Đời đâu có phải lúc nào cũng đẹp như người ta tưởng, mơ ước hay vẽ vời…
    Loài vật cũng thế.
    Ở nhà quê, chim tu hú là loài có cái mả bề ngoài khá đẹp, hót cũng hay, nhưng đó là loài chim mỏ quắp, ăn thịt, đôc ác có hạng. Người dân quê không ưa. Kỵ nhất đó là loài chim đẻ con không thương, loài chim đẻ nhờ. Tu hú không bao giờ làm tổ. Nó đẻ nhờ vào tổ chim cu. Chim cu lo ấp, nở, kiếm mồi nuôi chim tu hú, như “Mẹ gà con vịt...”  Đến khi chim tu hú đủ lông cánh thì nó… bay mất, giống như lũ “vịt giời” trong cuốn phim “Thương nhớ ở ai” vậy:

        Chúng con là lũ vịt giời
        Nhỏ thời ăn hại, lớn thời bay đi…

phan bá thụy dương ** nói với thiền khách

PBTD

tặng trần thiện hiệp

cánh hạc nào bay trong triền nắng sớm
tiếng hót xa xăm
như tận cõi trời
sao u trầm chất ngất khách thiền ơi
xin nhẹ bước trên lối mòn tỉnh lặng

Thursday, June 13, 2019

CUNG TÍCH BIỀN ** mối tình thời gió chướng


Một thời gian ngắn trước khi hiệp định Geneve 20-7-1954 được ký kết để chia cắt lãnh thổ Việt Nam ra làm hai, trong những vùng Kháng chiến do Việt Minh kiểm soát, chính quyền Đỏ đã có một chủ trương, “Cắm gốc rễ lại miền Nam, nhân rộng lực lượng, để tái hoạt động sau này”.

Tuesday, June 11, 2019

thơ BÙI NGỌC TUẤN



bùi ngọc tuấn ** mùa hạ năm xưa tôi đến Huế  
  
mùa hạ năm xưa tôi đến Huế
gặp em tóc ngắn đứng bên hiên 
cả một trời hoa như bừng nở 
mới gặp sao lòng yêu cuồng điên

Monday, June 10, 2019

NGUYỄN ĐÌNH TOÀN ** Bùi Giáng Một Bài Thơ Lạc Vận.


Image result for tranh ảnh Bùi Giáng
Bùi Giáng đã được nói đến nhiều. Mỗi người đọc ông nói đến ông theo một cách. Người ta nói đến thơ ông, nói đến tư tưởng của ông, nói đến cách thế ông sống, tùy theo cách nhìn của mình.
Người ta nhìn thấy ở ông, rõ hơn, kiến thức của ông, tư tưởng của ông, như một hội tụ lớn của tư tưởng Đông Tây.
Người ta cũng nói đến ông như một người điên.
Nếu ai có dịp nhìn thấy ông mang trên mình đủ các thứ: nồi, niêu, xoong, chảo, vành bánh xe đạp, đầu đội mũ sắt, tay cầm một chiếc gậy, đứng giữa đường, thổi còi, vung tay chỉ lối cho xe cộ, thì coi ông là một người điên cũng không gì quá đáng.

Tuesday, May 14, 2019

TUỆ SỸ ** Lục bát Viên Linh


1.
Từ thuở bình minh ấy, khi Biển Đông vừa tàn cuộc khói sương, những đợt sóng vỗ bờ, xô nắng mai lên bãi cát, ghi dấu phế hưng của một thời lãng mạn bi hùng; có đoàn người lần theo duyên hải, định hướng chân trời, đâu là phương sinh nhai cho tròn cõi nhân sinh. Không biết tự bao giờ, là thiên mệnh, hay là huyền sử, tôi đọc thơ và yêu thơ từ những chuyện lãng du. Người đi, từng bước để lại phương trời quá khứ, ghi vết tích trên từng dấu chân, để rồi sóng biển xóa nhòa. Ký ức thành mộng tưởng.

HUYỀN CHI ** Thuyền Viễn Xứ


Lên khơi sương khói một chiều
Thùy dương rũ bến tiêu điều ven sông
Lơ thơ rớt nhẹ men lòng
Mây trời pha ráng lụa hồng giăng ngang

Có thuyền viễn xứ Đà Giang
Một lần dạt bến qua ngàn lau thưa
Hò lơ! Câu hát ngàn xưa
Ngân lên trong một chiều mưa xứ người