văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Wednesday, March 4, 2020

NGUYỄN AN BÌNH ¤¤ Ly Cà Phê Mèo Vạc


Xe ngừng lại – Uống cà phê chút đã
Vội gì đâu không ghé lại nơi nầy
Mèo Vạc cái tên nghe chừng ngộ quá
Cà phê bên đường uống cũng ngất ngây.

Cô gái H’Mông ơi - má hồng đến thế
Con mắt đa tình anh thấy dễ thương
Chân ríu rít hòa vào phiên chợ sớm
Sương giăng màn – Vàng mùa cải sườn non.

HỒ TRƯỜNG AN * Phương Triều, người lữ hành đi vào bí nhiệm cuộc sống qua tập thơ “Xương Rồng Đen”


Hồ Trường An
Sa Đéc là một tỉnh nhỏ xinh xinh nằm bên bờ Sa Giang êm đềm, một phụ lưu của dòng Tiền Giang. Tôi không nghĩ rằng đây là một chốn địa linh nhân kiệt. Nhưng về nghệ thuật sân khấu, nữ nghệ sĩ Năm Sa Đéc được vang danh khắp Nam Kỳ Lục Tỉnh. Bà nổi danh từ bộ môn hát bội, rồi hát cải lương, sau hết là ở lãnh vực thoại kịch và điện ảnh. Bà là kiện tướng của nghệ thuật trình diễn không nhờ thanh sắc mà ở nghệ thuật diễn xuất. Nhắc tới bà, chúng ta nghĩ tới nữ nghệ sĩ Françoise Rosay của Pháp, hay nữ nghệ sĩ Marguerith Rutherford của Anh, Judith Anderson của Mỹ. Và ngoài ra, vào đầu thế kỷ 20 có 2 tay kiện tướng khoa bản như Luật sư Trần Ngươn Hanh, Kỷ sư Lưu văn Lang (xuất thân từ trường Đại Học Bách Khoa Trung Ương tại Pháp). Về văn chương trước năm 1975 có Sa Giang Trần Tuấn Kiệt nổi tiếng về thơ. Bên văn xuôi có chị Linh Trang (tác giả tập truyện Mưa Chiều) và Phương Triều. Nhưng lúc đó công việc sáng tác của họ chỉ như hoa chớm nụ, trăng vừa tròn gương. Cả hai chỉ tung hoành bên báo chí nhiều hơn.

TRẦN VĂN SƠN ¤¤ Đường Trúc Thư Trang




tặng Lê Hùng, PBTD


Ngoài bảy mươi ngửa mặt nhìn trời.   
Chỏng đầu nhìn đất trắng tay phơi
Nhân sinh thất thập chưa tri mệnh
Nên vẫn loay hoay cái  sự  đời

Cũng muốn Buông nhưng phải nhận vào
Xả  lại  càng  thêm  vạn nỗi  đau
Buông Xả chẳng  qua  mình  tự dối
Thánh Thần còn  phân  chỗ Trước  Sau

DZẠ CHI ¤¤ Xuân Tàn


 
@ Đào Hải Triều
 
Em! Xuân nhỡ chết bất ngờ
Làm sao tôi biết áo xưa em cài
Trên môi một đóa hoa mai
Buồn chưa kịp nở với ai bên đời

Tình Xuân đã quá xa xôi
Sao con én cứ nhìn tôi chung tình
Dáng Xuân đang đợi ngoài hiên
Hay em thử ướm nắng nghiêng môi chiều

KINH DƯƠNG VƯƠNG ¤¤ Bài Ca Của Tuyết Băng

@ Thanh Trí
 1.

Ngài đã sinh ra tôi giá buốt, hơn hết những tấm lòng bội bạc chốn trần thế. Ngài đã phán bảo tôi: "Hãy sinh sản và giữ quả tim băng giá để đón chờ…".
Tiền thân tôi không là tuyết băng. Tôi là nước trong mát dịu dàng. Nhưng sau lời phán của Ngài toàn thân tôi bắt đầu lạnh giá. Máu đang luân chuyển trong các mạch bỗng dừng lại. Búng máu từ buồng tim sắp sửa được đưa đi vội đứng sửng. Ở ngưỡng cửa trái tim, thân thể tôi trở nên trắng muốt, lạnh lẽo vô ngần. Hơi lạnh từ thân thể tôi toát ra khiến các thiên thần đứng gần bên ái ngại… Còn đâu là những ngày vui tôi chạy nhảy nô đùa tung tăng ca hát trên thác ghềnh, tung bọt trắng xóa ven chân đảo xanh bờ cát xa uốn mình dịu dàng qua khe đá suối rừng hay bốc hơi thành những đám sương mù che mờ vạn vật. Tôi khóc nhưng nước mắt không còn chảy. Nước mắt tôi cũng đã đông cứng lại.

THY AN ¤¤ Nàng Thơ ngày đầu năm 2020

@ Thái Đức Nhã

nàng sẽ về đây ngày đầu năm
nhẹ nhàng như gió
quyến rũ như mây
trồng một cây hồi sinh trên ngọn đồi trọc
hát ca dưới ánh lửa của những bộ lạc hồn nhiên
đưa ta về hang động thiêng liêng
có dơi và thạch nhũ vẽ lên bức tranh tiền sử

Tuesday, March 3, 2020

KHỔNG VĂN ĐƯƠNG ¤¤ CON CHÓ TRUNG THÀNH


Hồi tôi mới độ 15 tuổi, bố tôi mang về một con chó đực. Con chó có bộ lông trắng, đôi mắt màu nâu đen rất đẹp. Năm đó mất mùa đói kém, gia đình tôi phải thường xuyên ăn độn khoai sắn. Lạ lùng thay, con chó này cứ lớn phổng phao, mượt mà. Nó phải nặng đến 15kg. Cũng như nhiều gia đình khác, những con chó nuôi đều không được đặt tên. Nó là loài vật, nên vô danh ! Mỗi lần muốn gọi, chỉ cần: "Êu, Êu" là nó xuất hiện, ve vẩy đuôi, miệng rít lên những tiếng như tiếng rên, rất dễ thương ! Thường ngày, khi không có ai cần đến, nó nằm khoanh tròn trong gậm giường, đầu hướng ra phía cửa. Có khách lạ, nó sủa lên vài tiếng báo hiệu. Còn là người quen thân, nó vùng dậy, xông ra, vẫy đuôi rối rít và kêu lên mừng rỡ.

BÙI NGỌC TUẤN ¤¤ mộng tưởng em



nhiều khi anh thấy em là mộng - nhiều khi anh thấy mộng là em - lòng yêu tha thiết và say đắm - tự buổi đầu tiên khi mới quen 
  
nhiều khi hoa tuyết bay muôn lối - anh tưởng buổi chiều mùa hạ xưa - thời gian ngưng lại khi em đến - theo dáng đi mềm như nét thơ

VÕ ĐÌNH ¤¤ Trường Hợp Đỗ Quang Em

ĐQE tự hoạ

Con hẻm đi sâu vào từ đường Điện Biên Phủ tráng xi măng, sạch sẽ, yên tĩnh. Đến gần cuối hẻm, nơi có hai chậu cây xanh dưới mái hiên, họa sĩ Đỗ Quang Em (ĐQE) dừng xe gắn máy lại.  Tôi đứng trước nhà ông ở Sài gòn.

Nghe danh ĐQE từ lâu, nay tôi mới được gặp.  Người tầm thước, trán cao, tóc loăn quăn bồng bềnh hai bên tai và sau ót, ria mép và râu cằm tiêu muối, xồm xoàm.  Áo vải thô, cổ tròn, tay rộng.  Rất "flower child" của những năm sáu mươi.  Dáng dấp nhanh nhẹn, vui vẻ, nói cười tự nhiên.  Bây giờ thì tôi biết rằng đằng sau phong thái ấy có một tâm hồn phong phú, sâu và kín.

Thơ Xướng Hoạ ** HT Thích Quảng Độ - Kiều Mộng Hà



Nguyên tác:  

CHIỀU ĐÔNG

Nghe lòng xa vắng những chiều đông
Nhìn nước mênh mông khắp mặt đồng
Bát ngát núi xa mờ bóng cọp
Thăm thẳm trời cao bặt cánh hồng