văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Thursday, March 5, 2020

HUY PHƯƠNG ◘◘ Chó Chết … Hết Chuyện


Con chó nằm trong cũi thấy đồng loại của mình bị đem đi đập đầu, cạo lông còn lồng lộn, gầm gừ, hay chảy nước mắt, nhưng đôi khi con người lại quá thờ ơ và dửng dưng với nỗi đau và cái chết của chính đồng bào mình.
Khắp nơi trên đất, chó là con vật được đánh giá cao vì sự thông minh, lanh lợi, lòng trung thành, tình cảm chan chứa, và nhất là mối thân hữu tự nhiên đối với loài người.

PHAN BÁ THUỴ DƯƠNG ¤¤ niệm khúc chiều



 bên hồ câu tuyết

ta ngồi đây một mình câu tuyết
tuyết tả tơi bay gió lạnh lùng
           
hồ ảm đạm buồn bên cành chết
nổi chìm bóng lẻ trước mông lung.

TÔ THUỲ YÊN ¤¤ Đêm qua bắc Vàm Cống



Đêm qua bắc Vàm Cống, 
Mối sầu như nước sông, 
Chảy hoài mà chẳng cạn, 
Cuốn phăng kiếp bềnh bồng. 

Tôi đi xuống Lục Tỉnh 
Để rắc bỏ ven đường 
Tài, tâm hồn, kỷ niệm… 
Giữ làm gì đau thương. 

LÊ KÝ THƯƠNG ¤¤ Hương vạn thọ


1.
Khi tôi đủ khôn lớn, biết đỡ đần công việc nhà giúp cha giúp mẹ, thì mỗi năm, sau 23 tháng Chạp đưa Ông Táo về trời, là tôi phụ trách lau sạch toàn bộ đồ thờ trong nhà; từ bộ chân đèn, lư hương, chân đế chưng tách trà, đến tủ thờ xưa cẩn xà cừ, bộ ván ngựa gỗ gõ, bàn tròn chân tiện… Tính cha tôi vốn cẩn trọng, người giao việc cho tôi làm, thế nào cũng kiểm tra lại, nên tôi phải cố lau sạch boong từng khe từng mộng đồ thờ đồ gỗ ở nhà trên…

TUỆ SỸ ¤¤ Tôi Vẫn Đợi


Tôi vẫn đợi những đêm xanh khắc khoải 
Màu xanh xao trong tiếng khóc ven rừng 
Trong bóng tối hận thù tha thiết mãi 
Một vì sao bên khóe miệng rưng rưng. 

Tôi vẫn đợi những đêm đen lặng gió 
Màu đen huyền ánh mắt tự ngàn xưa 
Nhìn hun hút cho dài thêm Lịch Sử 
Dài con sông tràn máu lệ Quê Cha... 

Wednesday, March 4, 2020

HUY PHƯƠNG ¤¤ Chúc thư

Huy Phương


Tôi người lính già ở xa tổ quốc
Xa chiến trường lưu lạc tới đây
Nơi quê người sương pha tuyết đổ
Mang nỗi đau con ngựa lạc bầy.

Ngày tôi bỏ đi, bạn bè đồng đội
Vẫn hiên ngang cho đến phút sau cùng
Đã tự hiến thân mình cho tổ quốc
Thắng hay thua thì cũng vẫn can trường.

TIỂU TỬ * Xíu


Nàng là người Việt gốc Hoa. Tên nàng là Trịnh Tiểu Mi, một cái tên rất... "tài tử Hồng Kông". Mà thật sự, nàng cũng có nét tài tử Hồng Kông, bởi vì nàng đẹp. Ở nhà gọi nàng là "A Xíu", một cái tên có âm thanh thật dễ thương. Và cũng hạp với con người của nàng: nhỏ nhỏ thon thon, cân đối gọn gàng như con búp-bế.

Gia đình nàng có nhà ở Chợ Cũ Sàigòn.Tầng dưới là cửa hàng bán cà phê đã rang rồi, cà phê hột và cà phê xay đủ loại. Hai tầng trên để ở và sân thượng là nơi rang cà phê.

NGUYỄN AN BÌNH ¤¤ Ly Cà Phê Mèo Vạc


Xe ngừng lại – Uống cà phê chút đã
Vội gì đâu không ghé lại nơi nầy
Mèo Vạc cái tên nghe chừng ngộ quá
Cà phê bên đường uống cũng ngất ngây.

Cô gái H’Mông ơi - má hồng đến thế
Con mắt đa tình anh thấy dễ thương
Chân ríu rít hòa vào phiên chợ sớm
Sương giăng màn – Vàng mùa cải sườn non.

HỒ TRƯỜNG AN * Phương Triều, người lữ hành đi vào bí nhiệm cuộc sống qua tập thơ “Xương Rồng Đen”


Hồ Trường An
Sa Đéc là một tỉnh nhỏ xinh xinh nằm bên bờ Sa Giang êm đềm, một phụ lưu của dòng Tiền Giang. Tôi không nghĩ rằng đây là một chốn địa linh nhân kiệt. Nhưng về nghệ thuật sân khấu, nữ nghệ sĩ Năm Sa Đéc được vang danh khắp Nam Kỳ Lục Tỉnh. Bà nổi danh từ bộ môn hát bội, rồi hát cải lương, sau hết là ở lãnh vực thoại kịch và điện ảnh. Bà là kiện tướng của nghệ thuật trình diễn không nhờ thanh sắc mà ở nghệ thuật diễn xuất. Nhắc tới bà, chúng ta nghĩ tới nữ nghệ sĩ Françoise Rosay của Pháp, hay nữ nghệ sĩ Marguerith Rutherford của Anh, Judith Anderson của Mỹ. Và ngoài ra, vào đầu thế kỷ 20 có 2 tay kiện tướng khoa bản như Luật sư Trần Ngươn Hanh, Kỷ sư Lưu văn Lang (xuất thân từ trường Đại Học Bách Khoa Trung Ương tại Pháp). Về văn chương trước năm 1975 có Sa Giang Trần Tuấn Kiệt nổi tiếng về thơ. Bên văn xuôi có chị Linh Trang (tác giả tập truyện Mưa Chiều) và Phương Triều. Nhưng lúc đó công việc sáng tác của họ chỉ như hoa chớm nụ, trăng vừa tròn gương. Cả hai chỉ tung hoành bên báo chí nhiều hơn.

TRẦN VĂN SƠN ¤¤ Đường Trúc Thư Trang




tặng Lê Hùng, PBTD


Ngoài bảy mươi ngửa mặt nhìn trời.   
Chỏng đầu nhìn đất trắng tay phơi
Nhân sinh thất thập chưa tri mệnh
Nên vẫn loay hoay cái  sự  đời

Cũng muốn Buông nhưng phải nhận vào
Xả  lại  càng  thêm  vạn nỗi  đau
Buông Xả chẳng  qua  mình  tự dối
Thánh Thần còn  phân  chỗ Trước  Sau