văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Wednesday, March 25, 2020

HOÀNG LONG HẢI ¤¤ Tội Nghiệp Khoai Sắn!



Tính chủ quan làm cho người ta nhiều khi bị hớ. Tôi cũng đã kinh qua một lần như thế.
            Nhân một dịp Tết nào đó, cách nay cũng không lâu lắm, ông bà chủ báo hay bạn bè, bảo tôi: Viết một bài cho báo Tết. Dễ thôi! Thế là tôi vào ngồi trước computer, đánh máy lóc cóc bài “Ngày Tết nói chuyện ăn… cà”.

VÕ PHIẾN ¤¤ Một Chỗ Thật Tịch Mịch



Chàng vẫn tin rằng cứ đến giữa khung cảnh ấy mà an tọa, một mình, rồi lặng lẽ suy tưởng, thì chẳng mấy chốc sẽ có chim chóc đến làm tổ trên đầu. Một chiếc tổ chim thật rối trên đỉnh đầu, một vòng hoa tư tưởng đáng ước ao như thế có lúc chàng đã dám nghĩ là không khó. Chỉ cần đến đó, một mình. Chỉ cần có thế, nhưng ấy là điều chàng chưa bao giờ làm. Đâu khó gì? Chỉ vì chàng chưa bao giờ có cái duyên đối với một hành vi như thế.

Tuesday, March 24, 2020

VĨNH HẢO ¤¤ HOA ĐỐM MÙA XUÂN


Cuối năm.
Trời vẫn còn lạnh. Buổi trưa có nắng ấm, nhưng lại nhiều gió khiến những cánh hoa đang rộ nở phải run rẩy, ngửa nghiêng. Chậu mai duy nhất trong sân đã được tuốt lá từ nhiều ngày trước, chuẩn bị đón Tết với trăm nụ hoa còn ươm xuân vàng trong những lộc xanh. Bánh chưn bánh tét truyền thống được gửi tặng từ một người bạn phương xa cũng đã đơm cúng trên bàn thờ Phật và bàn thờ tổ tiên. Hoa quả, bánh mứt từ chợ xuân mang về, đầy hương sắc và sinh phong của một năm mới. Sổ sách cuối năm, báo chí đầu năm, cập nhật tin tức và bài vở các trang nhà, thiệp xuân (điện tử), v.v… mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi đâu vào đó. Những ngày cận Tết, thực sự không còn gì để lo, nghĩ, làm, hoặc viết.

Monday, March 23, 2020

TRẦN VẤN LỆ.¤¤ Nếu Thơ Tôi Là Hạnh Phúc

@ THANH TRÍ


Sau nhiều ngày mưa tầm tã, hôm nay mới thấy mặt trời!  Ôi thương quá những nụ môi - những nụ hoa hồng con gái!
Tôi vẫn nói đi nói lại:  "Tôi yêu hoài Đất Nước tôi!  Tôi yêu lũy tre còn vui / với bầy chim sẻ buổi sáng!".

Tôi vẫn một lòng lãng mạn / thả thơ như biển leo bờ /  những con còng đều là thơ...giống như sương giăng tơ núi!
Dẫu tôi sống thêm mấy tuổi,  Tổ Quốc tôi hoài Thanh Xuân.  Lịch sử dẫu mấy ngàn năm, người sống vì Có Ngày Mới!

Sunday, March 22, 2020

ĐỖ HỒNG NGỌC.¤¤ ĐỂ LÀM GÌ

BS Đỗ Hồng Ngọc

ĐỖ HNG NGC. TP BÚT * * 1

Lời ngỏ 
Tôi đặt tên cho “Tệp tuyển” này là ĐỂ LÀM GÌ bởi vì trong lúc tập họp một số các bài viết ngắn của mình dưới đây tôi luôn tự hỏi để làm gì, để làm gì... mà vẫn không sao trả lời được! 
............ 
Rồi một hôm, trong buổi “về thu xếp lại”, tôi gom góp một số bài tùy duyên, tùy hứng, tùy nghi, tùy hỷ ... bấy lâu mình thích mà làm thành một “Tệp”, mà tôi gọi là Tạp bút như một món quà lưu niệm dành riêng đọc vui một mình, rồi biết đâu cũng có người đồng điệu, cũng nòi tình mà cùng sẻ chia trong chốn thân quen... 

LAN ĐÀM ◘◘ Cà Phê Mưa




Ta ngồi không, nhìn ly cà phê
Nhớ Bạn Hiền, quán quen, quần ấm
Sáng tàn đông, mưa giăng lê thê
Lạnh đôi vai, thèm hơi nào ăm

Saturday, March 21, 2020

VÕ THỊ ĐIỀM ĐẠM ¤¤ Cành Rong Biển Chưa Khô



Ra trường, Loan không đi nhận nhiệm sở, bỏ tất cả, theo chị Hạnh, nguời chị bà con , dẫn dắt chạy thuốc tây. Bản chất chân thật và tin người đã giúp Loan rất nhiều trong sự buôn bán hàng chạy này. Môi trường chạy hàng thuốc tây, đa số là các chị có chồng đi cải tạo, các chị có chút học thức, ngày xưa quen được chiều chuộng, nay phải bung ra va chạm với đời.

Friday, March 20, 2020

Thơ xướng họa: Hồ Công Tâm - Nguyên Trần - Hà Quế Linh - Minh Thuý


[1]
BƯỚM ĐÊM
Mờ ảo bên đèn cánh bướm đêm
Phấn hương ngào ngạt tỏa quanh thềm
Tiếng kèn dìu dặt tông trầm bổng
Điệu nhạc mơ hồ nhịp lướt êm
Khuya khoắt còn nghe hơi thở ấm
Tối về nhung nhớ cánh tay mềm
Hồn thơ ngây ngất hoa trinh nữ
Gối mộng chập chờn tưởng bóng em
Hồ Công Tâm 

Thursday, March 19, 2020

PHAN ¤¤ Tờ Khai Sanh Oan Nghiệt


1.
… Cha tôi đánh mẹ tôi như cơm bữa, lần cuối cùng, năm tôi 6 tuổi. Hôm đó, cha về nhà với người đàn bà son phấn chứ không xoàng xĩnh như mẹ tôi. Sáu tuổi đầu nhưng tôi đã linh cảm được đại sự xảy ra! Thay vì chạy trốn đòn như mọi lần cha về thì tôi chạy xuống bếp với mẹ để nhớ đời về trận đòn kinh khủng mà mẹ tôi phải gánh chịu. Cha đuổi mẹ ra khỏi nhà bằng những câu chửi tục tằn, những hành vi ghê sợ. Người đàn bà kia đứng khoanh tay nhìn cha tôi đá cái lò củi đang cháy mà trên đó là nồi cơm chiều đang sôi. Có lẽ do nước cơm đang sôi làm phỏng chân vì cha đi dép chứ không phải giày nên ông nóng giận hơn bình thường và đã trút cơn thịnh nộ lên mẹ tôi một trận đòn kinh khủng. Ông đá mẹ tôi liên miên đến không đứng dậy nổi, cuối cùng là nắm tóc và giập đầu mẹ vô vách đến khi dòng máu đỏ chảy dài xuống mặt thì người đàn bà kia can ra, không cho đánh nữa. Bà ta mở bóp đầm, lấy ra cái khăn tay để hỉ mũi… chứ không phải lau máu cho mẹ tôi.

TRẦN VẤN LỆ ¤¤ Vĩnh Biệt Thái Thanh


Thái Thanh nằm xuôi tay.  Thái Thanh đã nhắm mắt.  Tiếng hát không còn cất.  Thái Thanh thật mất rồi...

Nhiều người đứng ngậm môi không nói lời vĩnh biệt - vì đó là sự thiệt, hiểu cả nghĩa Thiệt Thòi!

Gần trăm năm ở đời. Bà đi thôi, cũng phải!  Thương những người ở lại ngó nhang tàn khói bay...