@ Bùi Ngọc Tuấn
(gửi bạn tôi, Phan Nhật Nam – người lính chiến không ngừng nghỉ)
Gươm thiêng quẳng xuống sông này
Hình hài thôi gửi theo ngày tàn rơi
Tâm tư để lại cho người
Hiểu nhau anh dõi mây trời thương ta
@ Bùi Ngọc Tuấn
(gửi bạn tôi, Phan Nhật Nam – người lính chiến không ngừng nghỉ)
Gươm thiêng quẳng xuống sông này
Hình hài thôi gửi theo ngày tàn rơi
Tâm tư để lại cho người
Hiểu nhau anh dõi mây trời thương ta
Viết về Marie Curie là viết về một người đàn bà phi thường, một nữ khoa học gia lỗi lạc đầu thế kỷ 20. Cuộc đời bà là một chuỗi những thử thách và chịu đựng gian nan. Sinh ra và lớn lên trong những điều kiện khó khăn, trải qua tuổi niên thiếu với biết bao gian khổ nhưng với ý chí kiên cường, lòng quả cảm và trí thông minh, bà đã thực hiện hoài bão của mình.
Mong bước bạn về xa biển gió
Ta ngồi thắp sáng mấy mùa trăng
Câu thơ rơi vỡ thành sương đọng
Trên lá hạ hồng ai biết chăng (?)
bài tặng Phan Bá Thụy Dương
Góc núi thiền sư thơ thẩn
Lang thang tìm cội mai già
Bàn đá cờ bày một ván
Chờ người xa tít cõi xa
Trong buổi lễ nhậm chức Tổng thống ngày 21/4/1975 ông Trần văn Hương đã hứa:
"Tôi xin hứa với anh em trong qun đội là ngày nào anh em còn chiến đấu, tôi luôn luôn đứng bên cạnh anh em và ngày nào, chẳng may, mà đất nước không còn nữa thì cái nắm xương khô của tôi sẽ nằm bên cạnh đống xương của tất cả anh em binh sĩ."
Ông Hương đã thực hiện lời hứa, từ chối lời mời di tản của người Mỹ và người Pháp, từ chối nhận “quyền công dn” dưới thể chế cộng sản, mất đi trong nghèo túng và bệnh hoạn.
Nhn dịp 30/4 năm nay xin được ôn lại lịch sử của Tổng thống Trần văn Hương một người quốc gia suốt cuộc đời vì nước vì dn.
mời nhau một chén vơi đầy
rót thêm chút nữa run tay thấm lòng
chiều về nghe tiếng thinh không
trong sương gió lạnh mênh mông hao gầy
nhìn kìa sông núi cỏ cây
thoáng ai nức nở tháng ngày vọng mê
chợt nghe nỗi nhớ đổ về
tiếng buồn hiu hắt trên quê hương mờ
đông phương thao thức đợi chờ
tây phương dao động bến bờ nửa đêm
Xuôi dòng sông lòng gợn thương con nước
Nước xa nguồn bỏ lại những bờ lau
Ra biển Đông nước bao giờ trở lại
Thành hạt mưa trên rừng vắng thuở nào
MacArthur đến Nhật vơi đôi bàn tay đẫm máu người Nhật. Khi MacArthur rời Nhật về Mỹ, từ nơi dinh phủ ông ở đến Sân bay Atsugi có hàng triệu người Nhật đứng hai bên đường đưa tiễn. Đoàn xe hộ tống đi qua những hàng nước mắt cùng tiếng hô vang dậy của người dân Nhật: Đại nguyên soái!
Gần Filnom - Tùng Nghĩa, tỉnh Tuyên Đức, ngày xưa, một cánh rừng như mơ. Một Bồng Lai Tiên Cảnh...
Ở đây, trời mát lạnh. Nắng ấm thường ấm nồng. Không hề có mưa giông, cả mưa rào không có...
Khải đang đẩy xe lên con dốc để ra quốc lộ, gió lùa mạnh từ phía trước mặt khua động chùm trống rung được cắm xung quanh một khúc tre bó rơm, tạo tiếng kêu thanh ấm ; gợi thêm niềm vui đang nẩy nở trong đầu nàng. Khải hơi ngả đầu về phía trước, cắm cúi đẩy - lúc này cái lạnh đã tan biến đâu mất tuy màn sương mù vẫn còn dày đục. Khải ngước nhìn lên mặt lộ, tiếng ồn ào của xe cộ, tiếng chân người, tiếng cười nói thỉnh thoảng vang lên; tất cả đều có cái gì như đang trỗi dậy, náo nức, cùng với sự chuyển đổi mới lạ của cây cỏ, đất trời trong những ngày gần cuối tháng chạp. Khải chợt nhận ra rằng, cái cảm giác tự nhiên như một chất kích thích ngày càng hiện rõ hơn trong nàng, kể từ phiên chợ đầu tiên nàng hăm hở mang hàng ra chợ bán. Đồng thời, Khải cũng nhớ đến số tiền bán được sau mỗi phiên chợ; càng gần cuối tháng càng bán được nhiều hơn. Những nụ cười bất chợt nở ra trên đôi môi nàng, cùng với niềm vui, những ước mơ chừng như cứ thôi thúc, quanh quẩn bên nàng. |