văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Wednesday, July 28, 2021

NGUYỄN PHAN NGỌC AN ** Vầng trăng u Lan


Tiếng phi cơ hạ cánh rào rào trên phi đạo, Thy giật mình nhảy nhỏm khỏi ghế ngồi để ngắm nhìn thành phố thân yêu đã suốt một thời nuôi nấng ấp ủ nàng…

Trời về khuya khí hậu mát mẻ, cảnh vật im lìm ngoài tiếng động cơ hạ cánh, bởi vậy Thy thích du lịch Việt Nam vào thời điểm này…nàng khoan khoái thở một hơi dài nhẹ nhõm, mừng đã thoát được cái ghế tội tình kia !

Tuesday, July 27, 2021

VÕ THỊ ĐIỀM ĐẠM ** Bụi phấn


– Má! Ngày mốt là Ngày Thày Cô Giáo, má mua quà cho cô giáo chưa?

– Má định sáng hôm đó má mua bông tặng cô.

– Không được.

– Sao vậy? Thôi má mua hộp bánh nha?

– Không được.

– Cũng không được? Năm nào mình cũng tặng bánh hay bông mà. Vậy con thích tặng gì cho cô giáo?

– Con không biết, con thấy năm ngoái đứa nào cũng tặng cô một cái phong bì, có một mình con là tặng bông.

NGÔ NGUYÊN NGHIỄM ** Đường gian nan chạy suốt kiếp người


Bóng dáng của Vũ Hữu Định như một con ngựa hoang, ngày tháng chất chồng trên vó ngược mà chính bản thân chủ nhân cũng không lường trước được phương hướng để định vị cuộc đời trước mặt. Đã là hóa thân loài ngựa hoang, sự thuần hóa là điều không tưởng, bước đi nhảy vọt không hai chắn mắt, vì vậy hướng tương lai như chiếc bóng phù ảo, cứ chạy đuổi miệt mài trong cái hư không vô cùng tận. Có lẽ định mệnh quy cách cho một số phận đầy nghiệt ngã, khiến Vũ Hữu Định cứ rong cương cất vó vô định hình trong không gian lưu trú, lãng bạt suốt bề dài tuổi thanh niên. Cũng có lẽ bao nhiêu bất trắc cứ đổ đầy trên số phận nhà thơ, đem tất cả phong trần thế gian phủ chụp cho nát nhàu kiếp số. Long đong và nghiệt ngã bám đầy trên vai áo Vũ Hữu Định không biết bắt đầu từ lúc nào, nhưng khi anh gặp tôi tại Sài Gòn, hình như gió bụi cộng sinh đã là chiếc bóng gắn chặt vào cuộc đời, không tách rời khỏi được số phận và thơ Vũ Hữu Định. 

HUY VĂN ** 40 Năm nhớ biển và người


Biển vỗ sóng rì rào dưới ánh trăng vằng vặc. Con đường tản bộ dọc theo bãi tắm đông nghẹt người qua lại. Ánh điện từ hàng quán vươn đến sân khấu lộ thiên, trải dài xuống tận mé nước. Chương trình nhạc sống giúp vui du khách thu hút một số lượng khán giả đáng kể, đa số là những mái đầu đã nhuốm màu gió sương. Họ đang say sưa thưởng thức từng giai điệu đã một thời vang bóng, đa số bài hát là những ca khúc nổi tiếng trong thời Hippie của chính họ.

Monday, July 26, 2021

TIỂU TỬ ** Tiết Nhơn Quí

Tiết Nhân Quý 1 Mình Đại Chiến 10 Vạn Quân Giết Phản Tặc Cứu Vua | Đại  Nguyên Soái | Vua Phim👑 - Truthabouttoyota


Trước ngày 30 tháng tư 1975, trong cơn sốt di tản, tôi chen lấn đẩy được vợ con lên trực thăng.  Thằng Mỹ đen thòng người xuống,  vừa kéo tôi lên vừa la lớn cho đồng bọn : ‘’Bốc lên! Bốc nhanh lên! Đầy ứ rồi!‘’ Chân tôi vừa chạm sàn trực thăng thì vợ tôi làm rớt cái xắc da xuống đám ngừơi đang xô đẩy nhau phía dưới.  Như cái máy,  tôi phóng xuống theo ! Khi tôi giành giựt lại được cái xắc thì chiếc trực thăng đã bay đi xa. Tôi ôm cứng cái xắc trứơc ngực,  hổn hển nhìn theo mà nghe chết điếng trong lòng…

HÀ CẨM TÂM ** Ngựa Chứng Trên Tường Giấy

hacamtam       

tranh Hà Cẩm Tâm


Vào mùa đông 1978  có làm một cuộc triển lãm cá nhân tranh sơn dầu tại trường đại học Washington state. Tôi thường làm triển lãm riêng một mình - vì thói quen từ trong máu trong xương-, lâu thật lâu mới triển lãm chung nhóm. Làm ra tranh là làm lao động tinh thần và chân tay. Người mẹ bụng mang dạ chửa 9 tháng 10 ngày- có khi sớm hay muộn hơn hai ba tuần hoặc một vài tháng- mới sinh được đứa con đẹp ngoan, lại cũng có khi không đẹp không ngoan. Người họa sĩ đầu chửa, óc mang đứa con tinh thần nhiều khi cả mấy năm hay mấy chục năm mà chẳng bao giờ nở nhụy khai hoa, vẫn mịt mờ bóng chim tăm cá. Lại có nhiều khi anh ta hay chị ta mới thai nghén trong một vài ngày an ổn bình thường mây trắng trời xanh thì hạ sinh được đứa con vừa xấu lại vừa vô duyên hoặc trong tâm trạng khủng hoảng bất thường của một vài đêm nổi cơn điên loạn thì chàng ta nàng ta lại đẻ ra đứa con uy nghi lẫy lừng nam phương hoàng tử. Cũng có khi sinh đôi sinh ba, không đứa nào giống đứa nào nhưng tất cả đều là những giấc mơ kỳ ảo hiển lộ rong chơi trên khung bố huy hoàng.  Tông và gam. Màu và sắc và sự lặng thinh, hơn biết bao lần cái lưỡi và bao nhiêu cuộc họp hành.

M.H.HOÀI-LINH-PHƯƠNG ** Ý Nghĩ Rời Trong Một Ngày Mưa Tháng Hạ.


Hình như thành phố tôi đang ở trời buồn nhiều hơn vui. Mùa đông dài chín tháng, rét căm căm, cắn răng mà khóc. Mùa xuân lẫn trong mùa đông co ro, ẩm ướt, hai tháng mùa hạ oi nồng, một tháng mùa thu tình thơ vội vàng chợt đi, chợt đến, cho đủ một năm mịt mùng, thinh lặng đi qua.. 


Ngày mùa đông, những ngón tay lồng vào nhau vẫn không đủ ấm. Tóc xỏa dài vẫn nghe buốt giá trong từng hơi thở, dù ký ức có quyện tròn môi mắt của người tình xưa. Tôi không thể kêu trời, vì trời quay mặt. Tôi không thể kêu đất, vì đất không nghe, chưa đến lúc gọi tên tôi về.

Sunday, July 25, 2021

PHAN BÁ THUỴ DƯƠNG ** Ngày Về An Hữu



Từng cơn mê đắm run theo gió

Đậu gót chân sen em mỹ miều

Mương lạch nào say quên tình tự

Nên hồn rêu đá cũng đìu hiu


Có phải sáng nay em chải tóc

Cho chim đắm đuối rủ nhau về

Cũng bởi chiều nay hoa kết mật

Làm bướm chập chờn lạc hướng quê

HẠC THÀNH HOA ** Người tình thành phố


Tám năm rồi đó người tình thành phố. Càng gần em càng thấy cô đơn. Ta yếu đuối như loài hoa mắc cỡ. Nếu đau thương chỉ xếp lá lặng buồn. Ngày gió tím đưa ta về xứ lạ. Đã hụt hơi từ những bước đầu. Bởi định mệnh ném vào đời sớm quá 


Lúc lên đường còn ngỡ chiêm bao. Buổi gặp em lòng chợt buồn vô hạn. Mơ hồ như trời đất bốc thành hơi… Đành trở về đây tìm nơi nương náu. Sau lần chết hụt bến trăng sao. Chưa tỉnh hồn nên vẫn còn run sợ. Ngơ ngác tìm hoài một chỗ đất cao

ĐÀM TRUNG PHÁP ** Gìn vàng giữ ngọc cho tiếng Việt truyền thống tại hải ngoại


Phải khốn khổ giã biệt miền Nam khi bị cộng quân miền Bắc xâm chiếm cuối tháng 4 năm 1975, chúng ta mang theo được gì? Của cải, danh vọng, bà con thân thuộc, bạn bè thì không, nhưng chúng ta mang theo được văn hóa và ngôn ngữ Việt Nam truyền thống ra hải ngoại với chúng ta. Sau hơn 40 năm tỵ nạn tại hải ngoại, chúng ta vẫn duy trì được văn hóa và ngôn ngữ đáng trân quý ấy.