văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Thursday, September 16, 2021

TỪ NGUYÊN THẠCH ** Câu Chuyện Dưới Hầm


Tiếng mưa rả rích trên miệng hầm. Nước mưa men theo khe vách nhỏ xuống chỗ Phú nằm. Anh nằm nghiêng, co hai chân vào bụng để tránh cái thứ chất lỏng làm anh khó chịu. Thỉnh thoảng bụng anh lại sôi lên sùng sục. Những cơn co thắc trong bụng làm Phú đau đớn. Có lẽ anh mắc phải chứng loét bao tử do ăn uống thất thường, có gì ăn đó, từ thú rừng đến các thứ rau, củ rừng.


Đang vào tháng bảy, cao điểm mùa mưa. Mưa dầm dề suốt ngày. Những con đường giao liên trong rừng trở nên trơn trợt, khó đi. Thừa lúc này địch tăng cường đi càn, bố ráp, cắt đứt các con đường tiếp tế lương thực. Nếu có việc phải đi ra ngoài cần hết sức thận trọng, vì chỉ một chút sơ sẩy lũ chó săn đánh hơi được là coi như… giã từ vũ khí.

ĐINH LÂM THANH ◙ Thằng Tư Chuột

Tư sinh vào năm con chuột nên cha mẹ đặt tên Tý. Thân mình ốm và đen, chân đi khập khiễng, lưng hơi khòm, mặt dài và nhọn, mấy chiếc răng cửa vểu ra ngoài với hai chòm râu bên mép trông giống như con chuột biết đi hai chân. Đã vậy, không biết kiếp trước có liên hệ gì với loài động vật nầy hay không mà Tư lại chọn nghề buôn chuột đồng…để suốt đời bị mang tên ‘thằng Chuột’ ! Nhưng Chuột sung sướng chấp nhận danh gọi nầy, cứ mỗi lần nghe ai nhắc nghề nghiệp, Tư thường tự hào về đặc sản chuột đồng do nó thu mua từ tỉnh đem về bỏ mối cho các quán nhậu ở Sàigòn.

THẾ VIÊN ◙ ◙ Dọc Đường

     Em ở miền Nam mây trắng bay

     Ðồng xanh bát ngát tóc vương đầy
     Mận đào hồng ửng lên đôi má
     Muôn nẻo em về hoa nhẹ lay


     Tôi ở miền Trung xứ cát dừa
     Sông Hương núi Ngự đọng buồn xưa
     Bút nghiên đốt sạch theo chinh chiến
     Trôi dạt vào Nam gối giấc mơ

PHẠM LÊ PHAN ¤¤ Một giờ mặc niệm



Sau một giờ mặc niệm

Xin một phút bồi hồi

Cho triệu anh em mất còn trong cuộc chiến

Cho người dại khờ và kẻ tinh khôn


Xin cúi đầu thật thấp trước oan hồn

Ở hai phía quân thù và bè bạn

Ngày dâng nến rưng rưng hàng mộ trắng

Chiều ngùi ngùi sương khói chiến trường xưa

HÀ THÚC SINH ¤¤ Ở chỗ mình

        Vầng trăng sáng như quả cam tắm mưa ngó xuống con đường dài hút. Trời đỡ lạnh nhưng mùa xuân mới chỉ thoáng một âm hao hứa hẹn. Cây cối tháng ba còn vẽ lắm nét khô khốc lên bầu trời đêm vằng vặc u hoài. Có tiếng còi tàu leo dốc rúc xa xa. Tiếng còi tàu đêm cuối đông nặng nề, thấm thía; nó khiến người ta thấy cô đơn, nhưng bởi đó người ta biết mình còn sống.

     "Anh uống hết ngụm cà phê đi, còn chuyện này." Nghe tiếng khẽ giục thốt nhiên lòng Hoàng cộm một cảm giác ngao ngán khác thường, không truy nguyên được, và cũng hiểu ngay khó chia nó cho ai được.

Wednesday, September 15, 2021

HOÀNG TRÚC LY ** Ðối Thoại



     đêm tàn rồi em ngủ bên anh

     tình yêu là chim non


     và người yêu vừa mọc cánh

     em là người yêu em là tình yêu


     khi tình yêu đang là chim non

     người yêu bắt đầu mọc cánh

ĐẶNG LỆ KHÁNH * sợi khói trong hồn


Chàng nhạc sĩ gần nủa đời người, sống giữa thành phố nhộn nhịp ánh đèn, rộn ràng xe cộ, quay theo cơn lốc của đời sống đô thị, có một buổi chiều lái xe chở người yêu bé bỏng ra ngoại ô, ghé vào một khu vườn trống nhà ai, có khoảng đất cao nhìn ra đồng ruộng đang trổ lúa thơm . Nàng trãi vạt áo dài sau lên vạt cỏ cho chàng ngồi, không ngại rằng về nhà mẹ hỏi. Nàng sẽ thưa là qua cầu bụi bám, là đường phố quá đông, là chợ không được sạch, thiếu gì chuyện để thưa về một vạt áo bám bụi đường.

TRẦN VĂN SƠN ** PHƯƠNG SEN


      tặng Phan Bá Thụy Dương


      Góc núi thiền sư thơ thẩn

      Lang thang tìm cội mai già

      Bàn đá cờ bày một ván

      Chờ người xa tít cõi xa


      Vớt rêu phơi trên đầu gậy

      Khều mây kiếm chút nắng vàng

      Vách đá chơ vơ cành gãy

      Với tay hứng giọt sương tan

TRẦN VẤN LỆ ** Hôm Nay Ngày Bão Rớt



Tin thời tiết báo đúng:  hôm nay trời mát nhiều, sáng êm ả như chiều...buổi chiều không có nắng.

Thành phố vẫn yên, vắng.  Xe, người...đều ngủ ngon. Cỏ vẻ như buồn buồn.  Chuyện gì cũng bình thường...


Chuông Giáo Đường rắc hạt.  Chùa chắc có thắp nhang.  Lá Thu vàng có rụng.  Thành phố vẫn còn sống!

Hai năm trong hy vọng.  Hai năm trong ngậm ngùi.  Hai năm không gì vui (không nghe ai trúng số).

Tuesday, September 14, 2021

Ngô Nguyên Nghiễm ** Vách đá

 

1.

Người trẻ tuổi kéo trịt về bên trái chiếc nón lưỡi trai bạc mốc. Ngước mắt nhìn cao lên ngọn núi nằm lơ đãng trong những cụm mây thấp bay ngang. Chàng cuối xuống nhẫm tính, có lẽ những bài toán còn đong đưa vài con số ẩn, đôi mày khe khẽ chao nhẹ như chiếc lá cười với cơn gío heo may. Ðiếu thuốc cập chặc trong vòng môi đen sậm, ngọn lửa loé chạy lan lên đầu thuốc. Chàng ngồi sà trên tảng đá bên lề, lim dim rít từng hơi khói dài, nhã vài vòng tròn quay nhẹ nhàng trong không. Gió vẫn thổi ngay ngọn, ngọn gío miền núi miền rừng bao giờ cũng mạnh, mang theo nhiều mùi hương dại và đặc biệt lạ lùng. Gió đưa từng vòng khói thuốc lên cao, chạy xô bồ rồi càng lúc méo mó tan loảng hình dạng như mây. Vài chiếc lá lao xao bay luồn trong gió lùa tít mù theo con đường chạy dài thâm thẩn trước mặt, chàng đưa mắt nhìn lơ đãng, rít ngụm thuốc cuối cùng, tàn búng xổ vào lùm cây bên cạnh. Với nhặt cành khô, vừa lầm bầm chàng vẽ ngoằn ngoèo lên bãi cát những con số to nhỏ, cộng trừ nhân chia, chia nhân trừ cộng.. Chàng vẫn lắc đầu, xoa mạnh lên những kết quả bằng thân giầy tua gót, hình như chàng đang hằn học đó.