Thật hạnh phúc cho một nhà văn khi có được tác phẩm để đời. Chiều dài của một đời người hữu hạn nhưng tác phẩm thì trường tồn và nhà văn sẽ tồn tại mãi, không phải trong cuộc nhân sinh ngắn ngủi mà trong tác phẩm của mình. Nhà văn Lê Xuyên đã có được niềm hạnh phúc đó. Ấy là ông sẽ được nhớ, được nhắc đến mãi trong lòng độc giả Việt Nam qua các tác phẩm của mình, đặc biệt là Chú Tư Cầu.
Tuesday, September 28, 2021
NGUYỄN THỊ HÀM ANH ** Về Chú Tư Cầu của Lê Xuyên
Thật hạnh phúc cho một nhà văn khi có được tác phẩm để đời. Chiều dài của một đời người hữu hạn nhưng tác phẩm thì trường tồn và nhà văn sẽ tồn tại mãi, không phải trong cuộc nhân sinh ngắn ngủi mà trong tác phẩm của mình. Nhà văn Lê Xuyên đã có được niềm hạnh phúc đó. Ấy là ông sẽ được nhớ, được nhắc đến mãi trong lòng độc giả Việt Nam qua các tác phẩm của mình, đặc biệt là Chú Tư Cầu.
HOÀNG TRÚC LY ** Hành trình
1.
tôi nay đi giữa hoang đường – niềm đau thân thể tủi buồn hai vai - giật mình nước mắt tương lai – ngày qua và tiếng thở dài xuống thu
2.
toa xe cửa khép khung trời – người đi môi đỏ run lời tiễn đưa - tóc dài xõa mộng ngày xưa – vết thương kỷ niệm bây giờ lại đau
Phan Bá Thụy Dương ** Liên Khúc Vô Thường
tặng Mesa cung chủ HSM
1 -
Đốt công án vất kinh thư khải ngộ
Theo đường trăng -
trăng khi tỏ khi lu
Tìm người hiền nơi thâm cốc âm u
Thỏng tay vào rừng giả làm ẩn sĩ
Giòng sinh mệnh
chừng nhuộm màu chướng khí
Bến nhân gian ai quán niệm vô thường
Hành trình xa ngựa đà lỏng dây cương
Trên vách núi chân dung in mờ tỏ
Monday, September 27, 2021
NGUYỄN AN BÌNH ** KHI NGHE SERENADE CỦA SCHUBERT
Ngày nhạt nắng đem chiều lên màu khói
Xa muôn trùng nghiêng ngả chiếc buồm nâu.
Mỏi cánh chim chập chùng trên sóng bủa
Núi xa mù lạc hướng biết về đâu?
Khúc dạ lan mơ hồ nghe ai hát
Thanh âm chìm khuất dưới bóng chiều rơi
Hương thời gian gợi sầu men tóc úa
Mùa đã trôi treo nỗi nhớ khôn nguôi.
Nguyên Giác ** Đọc “Tôi học Phật” của Đỗ Hồng Ngọc
Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc |
Đỗ Hồng Ngọc là một người như thế.
Phan ** Tiếng ve mùa cũ…
Những ngày nghỉ lễ Độc lập của Hoa Kỳ ở hãng tôi làm đã bắt đầu từ cuối tuần trước. Tôi định làm một số việc nhà đã tính trước khi được nghỉ cả tuần, tính kỹ ra cả chục ngày vì thêm hai cái cuối tuần nữa. Nhưng đã mấy ngày nghỉ trọn mà vẫn chưa làm được gì với trái banh world cup còn lăn trên tivi; với vạt rừng còn sót lại sau nhà, vạt rừng mong manh như dải lụa mỏng khi nhìn từ trên cao. Nhưng với tôi đó là khu rừng tuổi nhỏ từ mùa hè đầu tiên tôi về đây; từ bất chợt một sáng cuối tuần, bưng ly cà phê thơ thẩn ra (vô) rừng – vẫn cảm nhận được mùi hương toát ra từ những thân, lá cây khác nhau; và hương cây hoang dại khác với cây trồng. Đặc biệt mùi lá mục dưới chân không thể nói là thơm tho, nhưng tôi vẫn thích ngửi cái mùi hăng hăng, mùi ẩm mốc, xen lẫn mùi hoa dại… mùi rừng.
Sunday, September 26, 2021
TRẦN YÊN THẢO ** Mây đầu núi
Sáng dậy ta lên rừng đốn củi
Tình cờ gặp lại sáng hôm qua
Núi xanh cười ngất trên đầu núi
Nụ cười kiêu bạt tìm đâu xa
Búa sắt nhẹ khua thềm đá trắng
Bạc đầu, hỏi núi đã già chưa
Biết đâu ẩn khuất nơi hang động
Còn vài tiều lão ngàn năm xưa
TRẦN VĂN SƠN ** HƯƠNG THỜI GIAN
Nắng rãi lửa ruộng khô cằn nứt nẻ
Gõ sừng trâu mục tử hát ngêu ngao
Lều xiêu vẹo rạ rơm rơi tơi tả
Bếp lửa tình quê sưởi ấm niềm đau
Cây trút lá chờ mưa về nẩy lộc
Cụm hoa xuân bật gốc gió giao mùa
Người ly tán nên thánh đường cô độc
Đất hoang vu còn vọng tiếng chuông chùa