văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Friday, October 15, 2021

PHAN BÁ THUỴ DƯƠNG * Lời Gởi Cánh Ô Môi

Đầm Sen - Long Hương, Tuy Phong

1- 
Có phải chiều nay bến ấy
ngoài trời đang chuyển cơn giông
em buồn khi sắp lập đông
nên lòng càng thêm hiu quạnh

giọt mưa nào không ướt lạnh
ướt lạnh môi má em chưa
con đường nào rợp bóng dừa
cho em bềnh bồng suối tóc

Thursday, October 14, 2021

THIẾU KHANH ** Cảm Xúc Bất Chợt



(nhân đọc “Chiều Ly Hương 
Nhớ Núi và Tiếng Lục Lạc” 
của Ngô Nguyên Nghiễm)

Ngóng mãi quê nhà xa ngút ngút
Chiều sương bóng núi ngã bên kia
Haha! Tráng khí trao cho gió
Nhạc ngựa reo hoài giữa giấc khuya!  

KINH DƯƠNG VƯƠNG * Bài Ca Của Tuyết Băng



 1. 
Ngài đã sinh ra tôi giá buốt, hơn hết những tấm lòng bội bạc chốn trần thế. Ngài đã phán bảo tôi: "Hãy sinh sản và giữ quả tim băng giá để đón chờ…". 
Tiền thân tôi không là tuyết băng. Tôi là nước trong mát dịu dàng. Nhưng sau lời phán của Ngài toàn thân tôi bắt đầu lạnh giá. Máu đang luân chuyển trong các mạch bỗng dừng lại. Búng máu từ buồng tim sắp sửa được đưa đi vội đứng sửng. Ở ngưỡng cửa trái tim, thân thể tôi trở nên trắng muốt, lạnh lẽo vô ngần. Hơi lạnh từ thân thể tôi toát ra khiến các thiên thần đứng gần bên ái ngại… Còn đâu là những ngày vui tôi chạy nhảy nô đùa tung tăng ca hát trên thác ghềnh, tung bọt trắng xóa ven chân đảo xanh bờ cát xa uốn mình dịu dàng qua khe đá suối rừng hay bốc hơi thành những đám sương mù che mờ vạn vật. Tôi khóc nhưng nước mắt không còn chảy. Nước mắt tôi cũng đã đông cứng lại.

Wednesday, October 13, 2021

G.Q ** Tâm Thư Trước Lúc Lìa Đời : Một Kiếp Người Rốt Cuộc Sai Ở Đâu?


Câu chuyện về nhân quả, báo ứng của người đàn ông có tên G.Q khiến người đọc rùng mình và suy ngẫm. Dưới đây là toàn bộ tâm thư của G.Q:

“Tôi sinh ra ở một thôn nhỏ ở phía bắc tỉnh An Huy (TQ), vốn là một đứa trẻ ngoan, biết cần kiệm, nghe lời, hiếu học, kính trên nhường dưới. Cha mẹ gian lao vất vả nuôi tôi ăn học. Lớn lên, tôi thi đậu vào một trường đại học ở Thanh Đảo, từ đó rời xa quê cha đất tổ, bắt đầu cuộc sống thị thành kéo dài 18 năm. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi vào làm ở một công ty sửa xe ô tô, vì sự chăm chỉ, nỗ lực và tinh thần hiếu học của mình, dần dần tôi đã trở thành lãnh đạo của công ty.

Tuesday, October 12, 2021

TUỆ SỸ * Tôi Vẫn Đợi


Tôi vẫn đợi những đêm xanh khắc khoải 

Màu xanh xao trong tiếng khóc ven rừng 

Trong bóng tối hận thù tha thiết mãi 

Một vì sao bên khóe miệng rưng rưng. 


Tôi vẫn đợi những đêm đen lặng gió 

Màu đen huyền ánh mắt tự ngàn xưa 

Nhìn hun hút cho dài thêm Lịch Sử 

Dài con sông tràn máu lệ Quê Cha... 

Trần Vấn Lệ ** Tôi Đã Từng Về Thăm Má Tôi Ở Phan Thiết


TTôi, tù binh về thăm Phan Thiết, Má nhìn tôi...không biết ai ai...Tôi làm thinh để Má tôi ngó tôi hoài...rồi Má khóc:  Má biết rồi con ạ...
Tôi, tù bình, ra tù là tàn tạ.  Tôi trở về là còn sống sau sáu năm.  Má chỉ có một lần đi thăm con mà lội rừng ba mươi tám cây số!

Thời đói khổ, có ai không đói khổ...Tôi ra tù, quần áo cho anh em.  Quả thật tôi lấm lem còn hơn con lọ lem trên rừng Cà Tót!
Tôi đứng yên cho Má tha hồ khóc.  Tôi nói:  "Mai con về Đà Lạt chắc về luôn.  Con thăm Má hôm nay để con thấy Má buồn...con sẽ không thấy Má nữa, biết đâu chừng Má há?".

MÃ LAM ** TA HÔN EM TRĂNG SÁNG


Ta ướp em vào âm nhạc

Để gội hết tủi

Cơ hàn.

Ta tắm em vào lời hát

Để sạch bong

Nỗi sầu riêng.

Ta hầm em trong ban mai

Rồi nêm hương nêm gió

Nêm thêm nữa màu mây.

Ta nướng em

Hoa bung nở trên lò tương sáng

Mặt trời.

Sunday, October 10, 2021

PHAN * Con Ruồi Xanh


Đồi núi trùng trùng điệp điệp, tên tiểu từ dắt cây tên vào lưng. Hắn chắp tay lạy trời đất. Khấn hồn thiêng sư phụ chỉ lối soi đường. Sau đó giao sinh mạng và sự may rủi cho linh hồn sư phụ. Hắn cứ nhìn đỉnh núi mà leo. Mặt trời lặn, hắn đã ở trong mây bay, gió hú…


Đỉnh Hoa Sơn không vết chân người. Tiểu tử không hề nao núng mà vững lòng tin nơi hồn thiêng sư phụ. Hắn dõi mắt nhìn quanh… một lối mòn hoang dã đã báo hiệu có người sinh sống nơi đây. Hắn tiến về cuối lối mòn thì gặp một lão nhân râu tóc bạc phơ, gương mặt hiền lành chứ không đằng đằng sát khí như những nhân vật giang hồ đã từng đến tàn sát môn phái của hắn. Tất cả sư huynh đệ của hắn đã chết oanh liệt trong một trận chiến kinh hồn. Sư phụ hắn là người cuối cùng nhắm mắt. Một môn phái đã bị xóa tên trên giang hồ. Tiểu tử nhìn lão nhân không chớp mắt, hắn quỳ xuống chân người van lạy:

MH HOÀI LINH PHƯƠNG * Chỉ Một Saigon



Vẫn chỉ một Saigon trong ký ức….

Tưởng chừng như ngày ấy… mới hôm qua

Phố Lê Lai em dáng nhỏ nhạt nhòa

Mi thầm lặng tiễn người ra mặt trận


Sân ga quạnh hiu như hồn em vắng

Mưa có về trên đường cũ Gia Long?

Hàng lá me nghiêng như những giọt lệ thầm

Của một thuở tình xanh… ta đón, đợi.

Friday, October 8, 2021

ĐÀO NƯƠNG ** Tội cho dân tôi !!


Không biết quý vị độc giả nghĩ gì khi nhìn thấy cảnh những người dân lao động, vợ chồng, con cái bồng bế nhau chạy như ma đuổi ra khỏi thành phố Saigon với tất cả gia sản mà họ có được? Quý vị nghĩ gì khi thấy họ bị chận lại hay bị đánh đập, cướp xe gắn máy bởi công an hay bộ đội tại những nút chận? Sau 4 tháng bị giam tại nhà … để chống dịch hay chống giặc, và cho ăn “bánh vẻ cứu trợ”, những người không phải là cư dân của Saigon, từ mọi miền đất nước đến Saigon để lao động vinh quang, đã phải liều mạng tháo chạy, vượt qua mọi chướng ngại để về quê.

Nếu đây là thời chiến tranh thì còn hiểu được. Nhưng sau 45 năm “thống nhất và hoà bình”, cảnh dân chúng nháu nhàu tìm đường chạy thoát khỏi thành phố mang tên ông Hồ, cảnh tượng không khác gì một ngày xưa năm cũ, dân chúng miền Nam bỏ tất cả để ra đi tìm tự do, thoát khỏi nạn cộng sản. Ngày nay cũng vậy. Ừ thì vì đói và vì dịch. Nhưng nhất là nhờ chính sách phòng chống đại dịch của các đỉnh cao trí tuệ ở Hà Nội. Thấm thía câu của ông Nguyễn văn Thiệu: Để đất nước mất vào tay cộng sản là mất tất cả. Thật tội nghiệp cho dân tôi, nước tôi!