“Mỡ quẹt miệng mèo, ruồi kề lưỡi cóc rồi bà ơi … .”
Bà Tám lõ mắt ngó sửng, định chừng ông bị lậm ngãi. Tay bà nắm lưng quần, mắt bà ngó lên trang tổ, bộ tịch như gà mở cửa mả ngơ ngơ ngác ngác.
Không thèm để ý tới cử chỉ lạ lùng của vợ, ông bô bô cái miệng:
“Hương chức hội tề mới phái sứ giả Hương Giáo Thân tới thỉnh tui tống gió thần ôn cho làng mình năm nay đó.” Ông liếc mau vô phía trang thờ tổ, đảo mắt lên tấm hoành phi vàng ối với hai chữ “Trần Phủ” mà ông lấy làm hãnh diện mỗi khi thành công một việc gì, rồi ngó mong ra đường nói tiếp:
“Lệ thường họ mời thầy chùa chứ có thèm mời thầy pháp đâu. Bà biết quá mà, chuyện thần dịch, chúa ôn đâu phải chuyện lên Thiên Đường hay xuống Địa Ngục mà tụng kinh gõ mõ. Phải biết bắt ấn bắt quyết, sai ma tróc quỷ mới lo được.” Ông ngừng một phút để lục lọi một chút nể vì trong mắt bà vợ. “Mà phải là thứ thầy cứng cựa như tui đây kia chứ lơ mơ là chúa ôn sai thần vàng nanh đỏ mỏ vật trào máu họng. Chuyện thần thánh đâu để mấy người non nghề lơ mơ rớ vô được. Mang hoạ cả làng cả xóm chứ phải chơi hen ….”