ma mị buổi chiều bỏ vào chiếc hộp phù thủy
lang thang đi vào phố thị tàn năm
đèn nhạc rưng rưng sắp tắt
con quỷ covid đâu đây chực bắt
nụ cười lo ngại trên môi
ham vui vừa sợ vừa buồn
ma mị buổi chiều bỏ vào chiếc hộp phù thủy
lang thang đi vào phố thị tàn năm
đèn nhạc rưng rưng sắp tắt
con quỷ covid đâu đây chực bắt
nụ cười lo ngại trên môi
ham vui vừa sợ vừa buồn
Ít lâu nay, bởi mấy chú Ba Đỏ ở lục địa Trung Hoa hung hăng, ỷ thế đông, ức hiếp người Việt Nam ta, nhất là với các ngư dân đánh cá ở biển Đông, nên tinh thần chống Tầu xâm lược trong dân chúng Việt Nam, ở trong nước cũng như hải ngoại lại bùng lên, khá dữ dội.
Cuối đời tôi thử nhìn tôi
Nhìn trong gạn đục nhìn lời vào ra
Nhìn lan nhớ huệ quê nhà
Nhìn sông nhớ núi chiều tà nhớ đêm
Nhìn ra giường trống chỗ năm
Thân là chiếc bóng trăng rằm là mơ
Thiếu-Tá Cao Văn Khanh, nguyên Chánh Sở I An-Ninh Quân-Đội, Vùng I Chiến-Thuật, từ Đà-Nẵng, được bổ-nhiệm vào làm Giám-Đốc Nha Cảnh-Sát Quốc-Gia Vùng II Chiến-Thuật, thay-thế viên-chức dân-sự là Kiểm-Tra Nguyễn Bính, sau khi Nha này vừa được lệnh dời trụ-sở từ Buôn Ma Thuột lên Pleiku, để ở sát cạnh Bộ Tư-Lệnh Quân-Đoàn II, vào hạ-bán-niên 1967.
Trước Thánh Tượng Quán Thế Âm Bồ Tát Ma Ha Tát.
Hàng vạn tinh cầu bão lửa
Nhểu xuống kim thân cổ phật
Lành thay, giữa lộ thiền Khuông VIệt
Vi vu nghe diệu pháp thiên thu
Đâu đây xào xạc tiếng rừng tre
Xập xòe luân xa khổng tước
Nam Mô Quán Thế Âm Bồ Tát
Vi âm nhẹ bước ngang tim
Buông thân năm vóc phong trần
Sao thấy nhẹ nhàng như bấc
Gió bước trên lưng tia chớp
Chập chờn mống bạc mọc ngang mày
Bảy sắc cầu lộng lẫy xuyên mây
Lục bát… GIAO THỪA
Nhà thơ Phạm Cao Hoàng nhắn kêu làm bài thơ “Lục bát Giao Thừa” đón Năm Mới với bạn bè anh em cho vui nha.
Và hôm nay trên trang VHNT của Phạm Cao Hoàng vừa thấy có đến 70 bài thơ… Lục bát “Giao Thừa” của 67 tác giả, trong đó có 3 bài của bọn mình đang ngồi café cuối năm ở Đường Sách này, cho nên phải gởi ngay cho bạn coi cho vui chớ phải không?
Đúng như bạn nói, thơ mình thiệt thà quá, có sao nói vậy, không bay bỗng, bay bướm, lãng mạn gì cả. Nhưng cái tạng nó vậy biết sao! Mình “vẽ” cũng vậy, đến nỗi mấy bạn họa sĩ thân tình rầy: vẽ chi mà vẽ thiệt thà quá, người nào ra người đó! Chân dung người này phải vẽ… giống người kia thì mới gọi là… có nghệ thuật chớ.
Bà mẹ khai:
“Tôi luôn luôn là người kiểm soát tất cả các cửa giả trong nhà, kể cả cửa sổ trong bếp và trong nhà tắm vào mỗi tối khi cả nhà còn coi ti-vi trong phòng khách, và gần như gia đình tôi ai về phòng nấy trước chín giờ tối”.
“Ông bà vẫn chung phòng?”, viên thám tử đột ngột hỏi.
“Nhà tôi sau này ngáy dữ lắm, tôi kêu ca và nhiều khi ông ấy ngủ luôn ở phòng sách”.
Viên thám tử lại hỏi:
“Anh con trai có hay đem bạn về ngủ ở nhà?”.
Ông bố chen vào đáp:
“Gia đình tôi khá nghiêm khắc chuyện này. Ngay mấy đứa anh họ các cháu tối qua chơi, trước khi ngủ tôi cũng đuổi về hết”.
Thám tử quay sang bà mẹ, lại hỏi:
“Con gái bà có hay đi chơi khuya không? Tôi muốn nói tối đến có đi đâu đó một mình?”.
“Ấy, ngay thằng anh nó sau bảy tám giờ tối cũng chẳng ra khỏi nhà. Hai anh em nó như gián ngày cả ông ạ”.
Viên thám tử ghi ghi chép chép trong sổ tay một lát rồi đứng lên, cám ơn hai vợ chồng giữa khi bà mẹ ôm mặt bật khóc.