hạt bụi rơi xuống lòng sa mạc
bầu ngực khép hờ cõi hoang mang
nụ cười theo ánh mắt bấn loạn
đám côn trùng hoảng hốt vỡ tan
những bí mật muôn đời giữ kín
nằm yên trong tim ngày gió sương
cuộc sống nhiều khi cần im lặng
để hư không cất tiếng vô thường
hạt bụi rơi xuống lòng sa mạc
bầu ngực khép hờ cõi hoang mang
nụ cười theo ánh mắt bấn loạn
đám côn trùng hoảng hốt vỡ tan
những bí mật muôn đời giữ kín
nằm yên trong tim ngày gió sương
cuộc sống nhiều khi cần im lặng
để hư không cất tiếng vô thường
Hắn bắt đầu lên kế hoạch giết nàng, người đàn bà đã chiếm trọn trái tim hắn.
Những chi tiết giả định được đặt ra, sao cho thật hoàn hảo, giống một tay đầu bếp giỏi bày biện các món trên bàn ăn đãi quốc khách.
Nhất định không thể dùng dao đoạt mạng như một tên đồ tể. Càng không thể dùng dây thừng siết cổ như đám ăn lông ở lỗ được.
Vậy thì, hắn sẽ trùm mền và dịu dàng ôm siết cho đến khi nàng đến ngộp thở. Nhưng chết được chăng?
Cũng có thể bỏ hai mươi liều thuốc ngủ vào ly coca (Nàng có thói quen uống một ngụm coca sau những trận ân ái cuồng nhiệt).
căn phòng này
ánh sáng lùa vào kéo theo những hạt bụi
ký ức vo tròn lăn trên tay
kệ sách nằm yên bao nhiêu ngày
và bài thơ thiếu chữ trên bàn yên lặng
góc nghiêng nghiêng
khung vuông trên tường ý nhị
lời triết gia ngắn ngủn lọt vào tim
thứ rung động im lìm
phảng phất đâu đó hương hoa đồng cỏ nội
Hồi em mười bốn, mười lăm tuổi...cô bé học trò biết học thôi! Buổi sáng đến trường, trưa khỏi lớp. Cuối năm đệ nhất cấp, em vui...
Hồi em mười sáu, em mười tám, vầng trán em hình như có nhăn. Đệ nhị cấp em lo với lắng...và em "người lớn" sau ba năm...
Hết năm mười hai, vào Đại Học. Cô Tú Tài rồi sẽ Cử Nhân. Em đã lớn hơn, em trổ mã, tóc che vầng trán một vầng trăng...
Tôi quen biết anh nhiều năm trước ở Nha Trang. Tính về vai vế tôi phải gọi anh bằng… “ông”, vì dì tôi là bạn của con gái lớn anh. Nhưng anh vốn xuề xòa, dễ tính, bảo gọi bằng anh thôi. Còn anh luôn toa, moa với tôi một cách thân mật. Năm nọ có dịp về Nha Trang, tôi ghé thăm anh. Tìm nhà hơi khó vì đường sá đã mở rộng, nhà cửa thay đổi nhiều. Tôi đang loay hoay tìm cây khế, cây trứng cá “làm dấu” trước nhà thì một bà già đi ngang qua thấy, hỏi tìm ai, “Dạ tìm ông nhà văn Võ Hồng”, bà đáp: “Văn võ nào đâu tôi chả biết, chỉ biết có ông già sống một mình ở ngôi nhà kia thôi!”. Tôi kể lại anh nghe, anh cười ha hả, có vẻ… chịu bà già lắm vì nhà văn Võ Hồng thì không biết mà lại biết anh sống một mình! Mà thiệt vậy! Vợ anh mất sớm lúc anh hãy còn rất trẻ. Anh vẫn ở vậy, không tục huyền, dù không ít cô thầm thương trộm nhớ ông thầy giáo, ông nhà văn nho nhã, dễ mến. Anh vẫn gà trống nuôi con. Tất cả đều thành đạt, đều đang sinh sống ở nước ngoài, chỉ còn ông… gà trống ngày một lớn tuổi loay hoay một mình với những người hàng xóm, với cây trứng cá, cây khế và mấy gốc dừa.
Tình cờ gió lạc vào sơn động
Thơ thẩn đi quanh lối trận đồ
Vây khốn ta từ bao kiếp trước
Ngồi trong nước lửa thật bơ vơ
Núi non muôn cõi giăng trùng điệp
Mỗi một đàn tràng ngọn lửa bay
Canh giữ sao ta vừa mới xuống
Nằm nghiêng giữa bãi Thất Tinh đài
Rời tay mẹ
Tôi ăn cơm tứ xứ
Ở nơi nào cũng gọi được quê hương
Vỡ trí khôn trong ba đào lửa đạn
Gặp khắp nơi cảnh tử biệt, đoạn trường
Hồn trai trẻ dày thêm trang sử chép
Thấm nỗi đau xương máu thế hệ mình
Vẫn tiến bước về chân trời phía trước
Với niềm tin và ước vọng hòa bình
“Khác hơn thường lệ, đôi bạn thân Hiển và Phước, đối ẩm trong lặng lẽ, chẳng ai chịu mở lời. Hiển nâng chung trà hớp từng ngụm, rồi dường như đang bâng khuâng thả hồn theo những chiếc lá phong đỏ thẩm từng chiếc, từng chiếc rụt rè buông rời cành theo làn gió chiều mơn man. Còn Phước thì cầm chung trà, đi tới lui đăm chiêu suy nghĩ, mấy lần định lên tiếng mà cố đè nén chưa chịu hở môi. Mới chiều hôm qua, hai chàng đến ngôi chùa Hàn San(1) lễ Phật, đồng thời cũng dự định thỉnh giáo học Phật, hành thiền với sư cụ Hải Tịnh. Lần nầy, khi đôi bạn vừa xá thầy, chưa kịp vấn an trước khi nêu vấn nạn thỉnh giáo, thì bỗng nhiên sư cụ lên tiếng kể ngay giai thoại thiền về cá nhảy khỏi lưới, như sau:
“Vào đời Tống, hai Thượng tọa Thâm và Minh nhân có duyên sự cùng qua đò sang sông Hoài, vô tình chứng kiến cảnh giăng lưới bắt cá, thình lình trong đám cá sa lưới, có con cá to nhảy khỏi lưới thoát ra ngoài. Thượng tọa Thâm vỗ tay khen: "Hay thật! Hay như Thiền sư!" Thượng tọa Minh không đồng ý bảo: "Phải ở ngoài lưới mới hay, đợi vào lưới rồi mới nhảy là muộn rồi!" Thượng tọa Thâm đáp: "Huynh Minh chưa hiểu đâu?" Đi hơn dặm đường, Thượng tọa Minh bỗng nhận ra chỗ sai, liền xin sám hối.” Dứt lời, sư cụ bỗng vặn hỏi: “Hai con nghĩ sao?”.
Khi giông tố loạn cuồng thung lũng nhỏ,
Giữa đêm sâu. bừng nở đoá hoa thần.
Ta bàng hoàng rung động cả châu thân
Như cánh bướm phân vân mùa hợp tấu.
Từng đêm vắng, ta gọi người yêu dấu
Lời dịu êm như gió nhẹ thì thầm,
Cả ngàn lần, ta gọi khẽ, bâng khuâng
Nghe dĩ vãng lâng lâng niềm thương nhớ:
Tiếng chim lạ vừa rền trên nóc phố
Trời phương Nam bỗng rụng một vì sao
Trong ta có một giấc chiêm bao
Trải trăm kiếp dưới mùa đông tiềm phục
Chắc em biết suốt bốn mùa bàng bạc
Đời ta như mấy hạt dẻ già
Từ lâu vùi trong lớp phù sa
Trổ le lói mấy cành heo hút quá...