gởi tặng pbtd.
Mốt mai rồi lá vèo bay
Để rừng hiu quạnh với ngày quạnh hiu
Để em lòng luống trăm chiều
Với thu se lạnh
đìu hiu phương này
gởi tặng pbtd.
Mốt mai rồi lá vèo bay
Để rừng hiu quạnh với ngày quạnh hiu
Để em lòng luống trăm chiều
Với thu se lạnh
đìu hiu phương này
Đi theo con đường Hà Nội- Bác Ninh, đến ki- lô mét 20, nhìn về phía bên trái, thấy có phải núi đất mọc lên giữa đồng lúa mênh mông . Tại lưng chừng núi, giữa rừng cây sum suê, thấp thoáng mái chùa cổ kính. Đó là chùa Tiêu Sơn, tên chữ là Thiên Tâm tự, thuộc xã Tương Giang, huyện Từ Sơn, tỉnh Bắc Ninh. Chùa này đả từng được nhà Văn Khái Hưng dùng làm bối cảnh để viết truyện "Tiêu Sơn tráng sĩ" nỗi tiếng. Đây là ngôi chùa thiêng hơn 1.000 năm tuổi, nay được mệnh danh là chùa " Ba không": Không đặt hòm công đức quyên tiền của khách thập phương. Không cho phép đốt vàng mả, giấy tiền . Không cúng đồ chay hay đồ mặn. Ai tới đây đều được sư bà trụ trì căn dặn: " đi chùa thì phải tịnh tâm, không mê tín dị đoan, việc đốt vàng mả và rải giấy tiền không có trong đạo Phật".
Anh hỏi kỳ:
“Em chở mùa Hè của anh đi đâu?” (*)
Anh có thấy không? Em cúi đầu?
Em không chở mùa Hè của anh đi đâu hết
Mà em chở hoa phượng đem cho người chết…
Anh không biết gì sao?
Từ ải Bắc Quan cho tới mũi Cà Mau
Non nước ta xanh biếc một màu yêu quý
Em chở hoa phượng hồng điểm tô mặt biển…
Biển của mình xanh rồi nó sẽ hồng
Máu của anh hùng bảo vệ biển Đông!
mùa xuân
đong thêm vài phút cho ngày nắng ấm
con đường dài ra mấy đoạn
bước chân người xôn xao trên cỏ
thân thể trổi dậy với những rung lòng mở ngõ
chưa về vội - thốt lên bài thơ ngắn -
áp tai vào tâm hồn
nghe âm vang cổ tích dễ thương
nhớ giấc mơ trên đồi chuông
đáp lời tình nhân say đắm
ngàn hoa tươi thắm giữa hư không
nói lên câu tình tự cùng thi sử
reo vui hạnh phúc ở những góc lòng
Giữa đêm lén dậy dòm khe hở
Nhìn những can-nhân bị bắt về.
Tiếng khóc thơ nhi làm nghẹn thở;
Trái tim thắt bóp nhói đau tê .
Kìa, người thiếu-phụ bồng con dại;
Đứa lớn lưng đìu, tay dắt em.
Ánh mắt nhìn con đầy ái-ngại:
Một bầu đen tối mấy trời lem...
Vào cùng thời điểm nầy năm 1976 khi đang còn trong tù “cải tạo”, tôi bị kiết lỵ không có sức đi lao động nên được điều động vào toán “cải hoạt”. Rất may trong trại có hai ông bác sĩ quân y nên tôi được điều trị tạm ổn. Tuy không có thuốc men gì nhưng hai vị từ mẫu nầy đã chăm sóc cho tôi bằng cách cho uống nước nấu chín pha muối. Vậy mà dần dần lại hết. Cả ngày tôi chỉ lo trồng trọt chung quanh trại như mướp, bầu, bí, rau muống, củ mì, chuối, ... kiếm thêm thức ăn phụ cho phần ăn không có bao nhiêu của mỗi người tù. Mỗi ngày chúng tôi chỉ có khoảng hai chén cơm, thêm chút khoai sắn, rau muống luộc hay bầu bí luột cho đỡ đói. Trong tổ tôi có Phát, Thiếu úy dù, mới cưới vợ được tám tháng là tan hàng. Nó bị thương trong trận rút quân từ vùng I. Đang nằm Tổng y viện Cộng Hòa thì bị đuổi về địa phương trình diện và bị tống vào trại tù “cải tạo” với bọn tôi. Ngày nhập trại ngực nó còn chảy nước vàng, hai ông từ mẫu cũng dùng nước muối rửa vết thương cho nó, vậy mà cũng lành nhưng nó rất yếu. Ban quản giáo cho nó vào chung toán “cải hoạt” với tôi.
Tám chịch hay hơn nữa có phải là già khú đế không, hình như không ai trong chúng tôi nghĩ như vậy tuy mỗi lần tụ họp với nhau là một kịch bản khác. Gần như toàn thể chúng tôi đều là những vận động viên môn thể dục dụng cụ. Ông thì chơi gậy thường, ông gậy bốn chấu, ông chơi môn đẩy cái walker, có ông chơi nguyên chiếc xe lăn. Kềnh càng như vậy nhưng vẫn vui vì còn được nhìn thấy nhau. Già đâu mà già! Tuổi chỉ là những con số!
Sáng nay ai ai cũng nói: “Mùa Hè đã đến thật rồi!”. Gặp nhau ai ai cũng cười, chào nhau bằng niềm vui mới… Thời gian trôi đi không đợi ai kia đi ra đường chào. Không ai tự hỏi tại sao mình chào một người xa lạ?
Hãy nghe thầm thì tiếng lá: “Chúng ta chỉ một mặt trời!”. Hãy ngắm kìa muôn hoa phơi: “Chúng ta có người đang ngắm!”. Em ơi nhớ em nhiều lắm, anh làm thơ thế vui không? “Nhân diện đào hoa tương ánh hồng”, em là mùa Hè xinh nhất…
Người tới hỏi... người thiên thu nằm đó
Bao năm dài trời thức muộn hừng đông
Con chim nhỏ chối từ câu hát mượn
Miệng cười sao lòng chậm nỗi vui mừng !
Mùa thu cổ tích người đong rượu
Từng chén hoàng hoa dỗ cuộc chơi
Thơ về lớp lớp câu hào sảng
Hồn cứ lâng lâng nghĩa khí đời !