văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Wednesday, November 9, 2022

Đỗ Văn Phúc ** Toàn Quốc Nói Ngọng!


Vấn đề dân chúng một số vùng ở Việt Nam nói ngọng đã được chúng tôi đề cập trong bài viết “Tiếng Việt Qua Ba Miền” in trong cuốn Chuyện Dài Chữ Nghĩa từ trang 194 đến trang 202. Sau đó, có vài vị quan tâm đến vấn đề này, đã đề nghị tác giả viết thêm để giải thích tại sao hiện tượng này phát triển quá nhanh và quá rộng để đến nay, gần như người trong  nước Việt Nam đa số nói ngọng và viết ngọng!

Trước đây, chúng tôi biết rằng chỉ có dân một vài vùng nói ngọng; và khi họ viết ra chữ thì cũng ít sai. Nhưng hiện nay, theo dõi trên các trang truyền thông liên mạng; tình hình đã đến độ tồi tệ. Có thể, sự sai này đã trở thành tiêu chuẩn mất rồi. Không chỉ quần chúng nói ngọng, viết sai; mà cả các cơ quan công quyền, báo chí nhà nước cũng sai nhan nhản mà chúng ta có thể thấy hàng ngày. Xin đưa ra vài thí dụ với hình ảnh chứng minh như sau: 

Sunday, November 6, 2022

thơ THY AN .


Tìm một màu xanh


ta ghì sát em 

tìm mãi không ra màu xanh trên bức tranh người đàn bà nằm ngửa

chưa bao giờ ta gần em như hôm nay

nhờ những dục vọng không suy nghĩ đêm qua

lao đao trên từng vuông da thịt

rất gần em nhưng cũng rất xa đời


hình như ta nhìn mà không thấy rõ cảnh chung quanh

qua những ô cửa khác nhau có ánh sáng đủ màu

làm điên con mắt

những bạo tàn trong lối nhìn và lời nói của kẻ khác

làm ta bấn loạn 

vật vờ trong thành phố mùa đông sắp tới

HÀ THÚC SINH ** Vấn đáp với cô đơn




Giá một ngày thôi ta được sống

Ngó ta đôi mắt bạn bâng khuâng

Ta nhìn theo mãi mây dong ruổi

Phải cuối trời kia nó hoá sinh

 

Giá một ngày thôi ta được sống

Ngó ta bạn hỏi có kinh mang

Ta nhìn hoa rụng trong vườn vắng

Không biết hoa kia có xốn xang

NGUYỄN AN BÌNH **.MƯA CỦA RIÊNG TÔI ĐÀ LẠT



Cũng chẳng biết từ lúc nào em nhỉ

Đất cũng đổi thay chao chát như người

Phố núi chìm trong cơn mưa dầm bất tận

Người trốn tìm quay quắt giữa dòng trôi.


Lòng thao thiết trên dốc tình vẫy gọi

Những con đường Đà Lạt hóa thành sông

Nóc nhà thờ con gà im tiếng gáy

Chúa lạc loài trên thập giá buồn không?

Saturday, October 22, 2022

NGÔ NGUYÊN NGHIỄM. ** HÀNH PHÁ NÚI



Thẩn thơ bước dưới bóng hoàng hôn
Thấp thoáng nhà ai nghiêng mái rạ
Bụi mỏng tường xiêu con nhện vá
Cửa hờ gió lộng từ phương nào?

Mới hay cảnh đẹp như chiêm bao
Cỏ ống mọc cao sân quạnh quẽ
Tiếng nhóc nhen reo ngoài xó nhỏ
Đầy đưa tàu lá mọc sau hè..

Trần Vấn Lệ **.Bạch Lộ

Ảnh chụp màn hình



Có dịp lên New York / tôi ngắm tượng Tự Do!  Người Đẹp, Đẹp Như Mơ / đứng giữa lòng Đại Hải.

Nàng làm cho sóng phải / cúi đầu trước tượng đài!  Nàng cầm cây đuốc soi...đường đi cho...tàu biển (?).


Không một ai cầu nguyện / dù gọi đây Tượng Thần!  Tôi thật có bâng khuâng:  Mình là gì trước biển?  

Mình đi và mất biến...bao tình thân Quê Hương!  Tôi nhớ quá Chiến Trường, nhớ Anh Em Lính Cũ!


Nhớ, biết bao cho đủ?  Trước biển, thật bao la!  Đây là Cõi-Người-Ta hay là Tâm Thế Giới?

Không quen ai để hỏi, chép câu đó...vào thơ, tôi thấy mình bơ vơ:  Đồng Bào đây, không có...

Thursday, October 6, 2022

NGÔ NGUYÊN NGHIỄM ** VỀ BIÊN CƯƠNG THĂM LĂNG MIẾU CỐ HƯƠNG



Mươi năm chưa trở lại quê hương
BIết có còn không bóng miếu đền
Ẩn khuất bên làn sương bóng núi
Từng hàng đá rụng nát không gian

Cổ mộ im lìm đau tổ phụ
Xương tàn hoang dã khói hương bay
Cao cao tiếng hót con chim lạ
Rót lạnh lùng chi giữa đất trời !

Trần Vấn Lệ ** Áo Dài


Đẹp quá!  Trời ơi chiếc áo dài!
Làm sao che gió áo đừng bay?
Làm sao đừng để ai cô quạnh
Phố cũ đường xưa nhớ quá đi!
Nói nhớ vì lòng không thể quên
Là không ai nữa, chỉ mình em!
Ơi chiều gió lộng bay tà áo
Tôi nhắm mắt mà bắt được Duyên!

Thursday, September 15, 2022

NGÔ NGUYÊN NGHIỄM ** TIẾNG GIÓ



Tiễn biệt phụ thân đi vào cõi nhớ


Dốc Tây sườn núi đá ngổn ngang

Hơi nổ nào còn vương bụi cỏ

Hiện trường phảng phất tiếng chim rền

Bốn phía hoa nho phơi  thắm đỏ


Trung thu sao lạnh tiết mưa bay

Sấm chớp giăng giăng đầy sông Hậu

Đường trăm cây số nhạn bay về

Đáy suối soi mình hồn ứa máu ...

Friday, September 2, 2022

Huỳnh trung Chánh ** ĐỢI CHỜ



Kiếp người, một giấc mộng thôi

Biết buông huyễn mộng thảnh thơi an nhàn



Dì Tư Lợi có ba cô gái đang xuân tuổi từ 24 đến 30, đều xuất thân đại học, đều có việc làm tốt tại San Jose, California, đứa nào cũng theo nếp sống Âu Mỹ giao du rộng rãi, đùa giỡn tưng bừng mà vẫn lửng khửng chẳng “kết” ai. Dì Tư thầm lo sợ “ba hũ mắm nêm” nổ thình lình, nên cứ nhì nhằng than thở : “Bây lớn tồng ngồng hết rồi mà sao chẳng đứa nào chịu lấy chồng cho má có cháu ngoại má bồng?”. Cô út dĩ nhiên là được mẹ cưng nhất, nghe mẹ than, thường chu mỏ õng ẹo: “Con không lấy chồng đâu! Con sống hoài hoài với má mà!”. Nghe con nói, dì cũng vui vui, dì nghĩ nếu đám con bỏ đi mất biệt không vương vấn như bọn Mỹ, hàng năm mỏi mòn chờ đợi cầu may nhận được mỗi cái thiệp chúc Giáng sinh, thì chắc dì buồn héo hắt, rồi theo phứt ông chồng qua cõi bên kia cho rồi. Dù sao ở xứ nầy được đám con gái gần gũi săn sóc cũng ấm lòng: bởi vậy nếu chúng thường lăng xăng tíu tít bên dì xem phim bộ Đại Hàn lấy lệ vài mươi phút, thì dì cũng ép bụng ngồi ngắm các con hào hứng xem phim Hoa kỳ tẻ nhạt cho chúng.thỏa lòng.