Thèm chút nắng cuối đông
Vàng vai em tháng chạp
Đường nhỏ phố thong dong
Hương tóc người thơm ngát.
Nhìn chiếc lá chao nghiêng
Biết đâu là nguồn cội
Người sao mãi đi tìm
Mùa xuân trong ánh mắt.
Thèm chút nắng cuối đông
Vàng vai em tháng chạp
Đường nhỏ phố thong dong
Hương tóc người thơm ngát.
Nhìn chiếc lá chao nghiêng
Biết đâu là nguồn cội
Người sao mãi đi tìm
Mùa xuân trong ánh mắt.
Lê lết từng bước, gánh đôi nước thứ mười trong ngày về đến chuồng heo bên hông nhà, thì sức lực bé Liên cùng đã rã rời. Em thở hổn hển lấy sức, khỏa nước rửa mặt, đoạn vốc một bụm đưa lên miệng uống ừng ực. Ngụm nước giếng mát lạnh lên vào tạng phủ, như một chất thuốc bổ kỳ diệu, phục hồi cho em phần nào sinh lực. Em đã phải gánh nước liên tục để làm tròn công việc tắm rửa heo và quét dọn chuồng sạch sẽ mà mẹ đã giao phó. Đoạn đường lấy nước giếng không xa, nhưng bé mới 12 tuổi, thể chất gầy gò, chân tay ngắn ngủn yếu ớt, mà phải chịu đựng chiếc đòn gánh dài thòng, đong đưa cặp thùng nước nặng trĩu, trên lối đi trơn trợt quả là một cực hình. Gánh nước về, bé lại phải kỳ cọ tắm rửa cả bầy heo sáu con mập ú, rồi lại phải quét dọn chuồng sạch sẽ, gom hốt hết mớ cặn bã hôi thúi mang đổ ra cái hố sau nhà. Sau mấy giờ chật vật, bé mới có thể nhàn nhã đứng tựa vào cột chuồng heo ngắm nhìn công trình của mình, vừa thò tay vào túi lấy củ khoai luộc, bóc vỏ nhai ngon lành.
chụp bởi T.H - Viễn Đông News |
ta về ở ẩn
ta về ở ẩn lưng đồi
rạng đông bắt gặp mây trôi ngang nhà
tự tay đun nước pha trà
ngắm đào nở rộ tháng ba quanh vườn
Trao về: Bác sĩ Phạm Gia Cổn
Cứ như thông lệ hằng năm, ba anh em chúng tôi vẫn tiếp tục, luân phiên, tổ chức những buổi họp mặt dành riêng cho gia đình. Vì tình trạng nhân số mỗi ngày mỗi gia tăng theo nhịp đập của thời gian. Vì tuổi đời càng ngày càng chồng chất, nên mỗi năm, chúng tôi chỉ tổ chức được có một lần, vào đúng ngay dịp Tết nguyên đán cổ truyền của dân tộc.
dạ khúc thu-đông
mốt mai rồi lá vèo bay
để rừng hiu quạnh với ngày quạnh hiu
để em lòng luốn trăm chiều
với thu se lạnh dìu hiu phương này
để đêm khơi lửa tàn bay
bóng nghiêng với bóng vai gầy hoang vu
để ta lỡ vụng đường tu
cũng buồn theo lá mùa thu úa vàng
Đang chăm chú thêu, nghe tiếng cháu nội Ngọc Diệp reo vang trước cửa, thím Thanh ngưng lại, trễ mắt kiếng xuống, dang hai tay đón núm ruột thân yêu duy nhất của mình hun chùn chụt:
- Hôm nay con học có giỏi không?
Bé chu mỏ:
- Giỏi lắm chứ nội! Con trả bài thuộc lòng được 10 điểm nè, toán cũng 10 điểm nữa nè!
Nghe con bé trổi giọng đớt đát nhão nhoẹt, thím cưng quá mắng yêu: “Tổ cha mầy!”, đoạn thím mĩm cười cầm cái bánh cam trao cho cháu:
- Vậy thì đáng thưởng quá rồi!