Wednesday, February 27, 2019
Nguyễn đức Nhơn ** Gương Vỡ Lại Lành
Dù ông Dần ép buộc đủ điều, con Thúy vẫn cương quyết không chịu kết hôn với thằng Long, người con trai duy nhất của ông Thất Sang, một địa chủ giàu có, sở hữu hàng trăm mẫu ruộng. Tài sản đồ sộ nầy là do cha ông qua đời để lại. Cha ông Sang là một người nông dân cấp tiến. Ông gạt bỏ cái quan niệm cổ hủ “lấy giạ đong lúa, chứ không ai lấy giạ đong chữ” và quyết tâm cho Sang học hành. Sau khi lấy được bằng Thành Chung. Nhiều lần Triều Đình mời ông ra làm quan nhưng ông đều từ chối.
HỒ TRƯỜNG AN ** Câu chuyện bên dòng Cổ Chiên
Bà Cai Tổng Bùi văn Lọng và bà Bang Biện Nguyễn văn Chức hồi còn thiếu nữ theo Lão Giáo. Đạo nầy do người Tàu lập ra, nhứt là Tàu Quảng Đông, Tàu Thanh Hải và Tàu Phước Kiến. Tín đồ Lão Giáo trên thì thờ TamThanh gồm Thái Thượng Lão Quân ở cung Thái Thanh, Linh Bửu Thiên Tôn ở cung Thượng Thanh và Ngươn Thỉ Thiên Tôn ở cung Ngọc Thanh (Ngọc Hư). Dưới họ thờ Bát Tiên gồm có Lỳ Thiết Quày, Hớn Chung Ly, Trương Quả Lão, Hàn Tương Tử, Lữ Đồng Tân, Lam Thể Hòa, Hà Tố Nữ (Hà Tiên Cô) và Tào Quốc Cựu. Thuở đó vào năm Canh Tuất, có mụ Xẩm Quảng Đông tên là Lầm Yục Lành (Lâm Ngọc Lan) về bên xóm Đình Khao, cất cái miễu ba gian hai chái bên cạnh giòng sông Cổ Chiên để tu tiên. Miễu đó có cái tên Tam Thanh Miếu, được dân chúng vùng Tiền Giang đến chiêm bái và cúng dường thiệt hậu hĩ. Kỳ vía mấy vị thần tiên, tín đồ dâng cúng phẩm vật như heo quay, gà luộc, xôi chè, bánh trái, bông huê, nhang đèn, ngũ cốc ... Mụ miếu chủ cho phép ai muốn chọn một vị nào đó trong hàng ngũ Bát tiên để mà thờ. Cô Bảy Kim Hoàng (về sau trở hành bà Cai Tổng Lọng) thờ Hà Tiên Cô, còn cô Chín Túy Trúc (về sau trở thành bà Bang Biện Chức) thờ Lữ Đồng Tân. Cái phép tiên mà họ học vốn chỉ là phép yêu, phép chồn để rù quến đờn ông.
Tuesday, February 26, 2019
MINH NGUYỄN ** BĂNG QUA ĐƯỜNG TÀU
Trên đường về nhà, Ngữ tình cờ gặp Nhã lúc cô sắp băng qua giao lộ, cô hỏi:
- Hẳn anh biết ngày mai có người mang sính lễ đến nhà Mây tiến hành lễ dạm ngõ?
- Ngữ không thể tin vào tai mình. Mới hôm qua Mây vẫn còn gối đầu trên tay anh nói cười vui vẻ, không hề nghe nói chi tới chuyện cưới xin, vậy mà hôm nay đã . . .
Có thể Nhã đã nghe lầm tên ai khác, cho dù cô có là bạn thân của Mây đi chăng nữa. Tuy có chút bất ngờ, song Ngữ cố giữ vẻ mặt bình thản, che dấu mớ cảm xúc đang làm rối bời trong lòng. Anh nghĩ, chắc phải có chuyện bí ẩn gì, khiến cô không thể giải thích hành vi đáng ngờ của mình với anh?
Monday, February 25, 2019
THY AN ** Tưởng Như
tưởng như văn chương cạn kiệt
nào ngờ có ai gõ cửa trao bài thơ viết trên giấy vàng
chứa những nỗi buồn khoanh tròn trên bản đồ nhàu nát
giống tấm dư đồ rách của Tản Đà khi xưa
mời ly rượu uống nhanh rồi chia tay
người như bóng ma chìm sâu vào tâm thức
tưởng như lá hoa cạn kiệt
nào ngờ có nhánh hồng vươn lên từ khe đá rong rêu
nuôi bằng giọt nước tinh khôi của sông Cửu thượng nguồn
thăng trầm vinh nhục
con nước nổi chìm chở phù sa chẳng bao giờ dứt
Sunday, February 24, 2019
Saturday, February 23, 2019
Friday, February 22, 2019
TIỂU TỬ ** Chuyện chẳng có gì hết
Thật vậy, chuyện chẳng có gì hết. Nhưng sao nó cứ đeo theo ám ảnh tôi từ mấy hôm nay. Tôi cứ nghĩ đến nó, nhớ rõ từng chi tiết, hình ảnh, từng xúc động trong lòng mình lúc đó. Để rồi trăn trở băn khoăn, không biết những người khác – những người Việt Nam cũng lưu vong như tôi – có cùng một tâm trạng như tôi hay không, nếu họ chứng kiến câu chuyện chẳng có gì hết này. Đó là lý do tôi muốn kể lại những gì tôi đã nghe thấy cách đây mấy hôm. Và tôi nghĩ: kể lại, chắc sẽ làm nhẹ bớt những gì từ bao lâu nay tôi chất chứa trong lòng…
Thursday, February 21, 2019
NGUYỄN AN BÌNH * CHUYỆN TÌNH TRÊN PHÁ TAM GIANG
Du tắt máy cho thuyền của minh tiến từ từ vào khoảng nước trống dành cho chổ họp chợ mỗi ngày , rồi dùng mái chèo bơi nhẹ vào khu chợ nổi. Đã gần 4 giờ sáng một vùng đầm phá Tam Giang còn chìm trong bóng đêm bỗng sáng dần lên từ những ánh đèn pin . Ánh đèn pin từ tám hướng đổ về theo sự di chuyển của hàng trăm chiếc thuyền bé nhỏ rải rác khắp nơi. Rồi những chiếc thuyền ấy tiến đến gần nhau khiến ánh đèn chụm lại, tạo nên một điểm sáng lớn giữa mênh mông sông nước. Đó là cảnh họp chợ tại chợ nổi thôn Mỹ Thạnh khi chúng ta quan sát từ trong bờ. Trên đầm phá, tiếng mái chèo khua nước, tiếng gọi bạn í ới, tiếng cười đùa của các ngư dân rộn ràng khi gặp nhau. Không ai biết cái chợ nổi Mỹ Thạnh có từ bao giờ, Du chỉ biết từ nhỏ đã theo ba mạ đi bán tôm cá đánh bắt được trên đầm phá là đã thấy nó rồi.
Trần Thiện Hiệp. ** đôi mắt đẹp Làng Hoa
chuyện người về từ Trường Sơn Tây
Tây Hồ
Tây Hồ chiều nay mưa bay
Hàng phượng già chớm xanh màu lộc mới
Vắng đâu rồi một bóng áo thiên thanh
Đường em về thuở nào chiều tan học
Trong mộng mơ có lãng mạn thơ tình
Nước Tây Hồ lung linh mắt em sóng gợn
Nắng Tây Hồ ngả bóng lối Làng Hoa
Em về với những cội đào, những hàng cây kiểng
Và trăm màu hoa rực rỡ một góc chiều
Về với đầm ấm thương yêu
Đầy mơ ước tuổi dậy thì con gái
Monday, February 18, 2019
PHAN * Con Ruồi Xanh
Đồi núi trùng trùng điệp điệp, tên tiểu từ dắt cây tên vào lưng. Hắn chắp tay lạy trời đất. Khấn hồn thiêng sư phụ chỉ lối soi đường. Sau đó giao sinh mạng và sự may rủi cho linh hồn sư phụ. Hắn cứ nhìn đỉnh núi mà leo. Mặt trời lặn, hắn đã ở trong mây bay, gió hú…
Đỉnh Hoa Sơn không vết chân người. Tiểu tử không hề nao núng mà vững lòng tin nơi hồn thiêng sư phụ. Hắn dõi mắt nhìn quanh… một lối mòn hoang dã đã báo hiệu có người sinh sống nơi đây. Hắn tiến về cuối lối mòn thì gặp một lão nhân râu tóc bạc phơ, gương mặt hiền lành chứ không đằng đằng sát khí như những nhân vật giang hồ đã từng đến tàn sát môn phái của hắn. Tất cả sư huynh đệ của hắn đã chết oanh liệt trong một trận chiến kinh hồn. Sư phụ hắn là người cuối cùng nhắm mắt. Một môn phái đã bị xóa tên trên giang hồ. Tiểu tử nhìn lão nhân không chớp mắt, hắn quỳ xuống chân người van lạy:
Sunday, February 17, 2019
Trần Vấn Lệ ** Nhặt Nắng
Sau một đêm mưa, nắng trở mình, cảm ơn lắm nhé Nắng Bình Minh! Kìa ai nhặt nắng trong vườn đó / có thấy trong vườn bướm lượn quanh?
Có thấy lòng ai như cũng nắng, choàng vai em ấm được không em…Mình đi đi tới Bồng Lai nhé, chỗ nhạc thơ reo rất não nùng…
Là bởi đêm qua buồn quá buồn, nhạc từ thiên cổ nối mưa tuôn, thơ từ thiên cổ ngâm chưa mục…Sông suối vừa vang tiếng của nguồn!
TẠ TỴ ** Đinh Hùng – Với cơn mê trường dạ
Tác phẩm: Mê hồn ca, thơ (Tiếng Phương Đông xuất bản, 1954, Hà Nội), Đường vào tình sử, thơ (Nam Chi, Sài Gòn, 1961), Ngày đó có em, thuật ký (Giao Điểm 1967)
Ta suốt đời ngư phủ
Thả con thuyền trên mái tóc em buồn lênh đênh. (Đinh Hùng)
Đinh Hùng, con người có may mắn được mọi người biết đến từ khi tác phẩm hãy còn là bản thảo. Đinh Hùng, con người kỳ lạ xuất hiện trên thi đàn Việt Nam với vóc dáng quái dị của ngôn ngữ làm mê hoặc người yêu thơ. Đinh Hùng, tượng hình cô độc trên vòm trời thi ca Việt Nam vào năm 1940 đến 1945. Rồi từ đây, Đinh Hùng mới tìm thấy bạn đường như Trần Dần, Phùng Quán v.v… Chất thơ của Đinh Hùng không giống và không mang một ý nghĩa thông thường của thi ca với những hình ảnh quen thuộc của thi nhân đang nổi tiếng hồi đó như Xuân Diệu, Huy Cận, Vũ Hoàng Chương, Trần Huyền Trân, Thâm Tâm, Nguyễn Bính v.v…
Subscribe to:
Posts (Atom)