Ông Tuấn sống trơ trọi như cây cột đèn đã mấy năm,
từ sau bà Tuấn ra đi bất ngờ, con cái đi xa càng xa hơn
sau tang lễ mẹ chúng, ngày càng thưa về. Thằng con trai
tệ nhất trong mấy đứa con là ăn chơi nhiều hơn ăn
học, ông tưởng vợ nằm xuống là khổ với nó vì bà
thường bao che cho nó hơn răn dạy. Nhưng mấy năm nay nó
cũng chỉ về nhà hôm giỗ mẹ, rồi lại đi. Thật ra bất
hoà cha con không phải từ vụ nó mượn cái xe của mẹ
đi đỡ, (sau khi bà Tuấn qua đời) và ông đã không cho.
Sự bất cần của nó đã làm ông bực từ những ngày nó
mới lớn; những ngày gia đình mới sang Mỹ, nó không
chăm học như các chị nó trong nhà, hay lêu lỏng bạn bè,
đi chơi chán rồi về ngủ vùi, bỏ học, bỏ làm… Cha
con gần như không nói chuyện từ hôm ông bảo nó: đi đâu
thì đi… cho khuất mắt ông. Và nó đi không qua ngưỡng
cửa vì bà Tuấn bao che, nhưng vợ chồng ông Tuấn coi như
đã một người qua đời, dù vài năm sau trận cãi cọ
kinh hồn đó bà mới đi theo chúa.
Monday, November 21, 2011
Saturday, November 19, 2011
TUỆ SỸ * Mười Năm Trong Cuộc Lữ
Ngọn gió đưa anh đi mười năm phiêu
lãng
Nhìn quê hương qua chứng tích điêu tàn
Triều đông hải vẫn thì thầm cát trắng
Chuyện tình người và nhịp thở của Trường sơn
Mười năm nữa anh vẫn lầm lì phố thị
Yêu rừng sâu nên khóe mắt rưng rưng
Tay anh vói trời cao chim chiều rủ rỉ
Đời lênh đênh thu cánh nhỏ bên đường
Mười năm sau anh băng rừng vượt suối
Tìm quê hương trên vết máu giữa đồng hoang
Chiều khói nhạt như hồn ai còn hận tủi
Từng con sông từng huyết lệ lan tràn
Mười năm đó anh quên mình sậy yếu
Đôi vai gầy từ thủa dựng quê hương
Anh cúi xuống nghe núi rừng hợp tấu
Bản tình ca vô tận của Đông Phương
Rồi ngày ấy anh trở về phố cũ
Giữa con đường còn rợp khói tang thương
Trong mắt biếc mang nỗi hờn thiên cổ
Vẫn chân tình như mưa lũ biên cương.
Tuệ Sỹ
Nhìn quê hương qua chứng tích điêu tàn
Triều đông hải vẫn thì thầm cát trắng
Chuyện tình người và nhịp thở của Trường sơn
Mười năm nữa anh vẫn lầm lì phố thị
Yêu rừng sâu nên khóe mắt rưng rưng
Tay anh vói trời cao chim chiều rủ rỉ
Đời lênh đênh thu cánh nhỏ bên đường
Mười năm sau anh băng rừng vượt suối
Tìm quê hương trên vết máu giữa đồng hoang
Chiều khói nhạt như hồn ai còn hận tủi
Từng con sông từng huyết lệ lan tràn
Mười năm đó anh quên mình sậy yếu
Đôi vai gầy từ thủa dựng quê hương
Anh cúi xuống nghe núi rừng hợp tấu
Bản tình ca vô tận của Đông Phương
Rồi ngày ấy anh trở về phố cũ
Giữa con đường còn rợp khói tang thương
Trong mắt biếc mang nỗi hờn thiên cổ
Vẫn chân tình như mưa lũ biên cương.
Tuệ Sỹ
DOÃN QUỐC SỸ * Dạ Lý Phu Nhân
Năm Giáp thân (1344) niên hiệu Thiệu phong thứ IV đời Trần Dụ Tông, tại kinh đô có mở hội xem hoa vào dịp lễ Nguyên Tiêu, nhà nào nhà nấy treo đèn kết hoa, cảnh tượng thực là rực rỡ, dân chúng tự các phường lân cận đổ về kinh kỳ dự hội đông như nước chảy.
Sao lại có một thư sinh, dáng tư lự, thơ thẩn đi ra khỏi kinh thành?
Friday, November 18, 2011
phan bá thụy dương * trên nỗi tình người 2
cho
Lá Thắm
Tạ từ em với sương
mai
Anh lên tay súng cất lời hô quân
Tàu đi sông nước chập chùng
Nẻo quan san đó gian truân đã chờ
Trước sau cờ rợp bóng cờ
Ngoài kia chiều ráng nắng mờ hắt hiu
Em về mây gió trôi theo
Nhớ nhau ?
thôi cũng chắt chiu kiếp này
Bên anh đạn réo tên bay
Trăm binh đao với tháng ngày bỏ quên
Quê mình còn đó không em
Cho anh ấp ủ trái tim ngọt ngào
Anh lên tay súng cất lời hô quân
Tàu đi sông nước chập chùng
Nẻo quan san đó gian truân đã chờ
Trước sau cờ rợp bóng cờ
Ngoài kia chiều ráng nắng mờ hắt hiu
Em về mây gió trôi theo
Nhớ nhau ?
thôi cũng chắt chiu kiếp này
Bên anh đạn réo tên bay
Trăm binh đao với tháng ngày bỏ quên
Quê mình còn đó không em
Cho anh ấp ủ trái tim ngọt ngào
phan bá thụy
dương
Ngày
về giải tỏa Mỹ Tho, Tết Mậu Thân 68. [ Tựa cũ trong
tuyển tập Đầu Gió do Hội VNSQĐ/TC.CTCT
tuyển tập Đầu Gió do Hội VNSQĐ/TC.CTCT
ấn hành: "Khi Anh Rời Gò Công Về Khu Chiến".]
TRẦN TUẤN KIỆT * Làm Thánh Hiền Đời Nay Khó Hơn Thánh Hiền Đời Xưa
Trước tiên phải nói ở nước ngoài, nhất là lớp trẻ ít
ai đọc và sống với ông Bùi Giáng, họ đọc tác giả mới trên thế giới đầy rẫy, các
loại văn học thời Nieztch, Sartre, Camus, Saint Exupéry và Heidegger họ cũng coi
là đã lỗi thời… chứ đừng nói gì tới ông Phật, ông Lão đã quá cách xa với thế
giới hiện tiền hằng mấy ngàn năm. Vì thế nhắc tới Bùi Giáng chắc ít người quan
tâm. Ở VN thì khác, giới trẻ ngoài học thuyết Lenin, Karl Marx ra trong một thời
gian dài không được đọc thêm gì cả. Cho nên một thời người ta ngấu nghiến nhai
lại đồ cũ, nhai và nuốt không tiêu nữa, rồi lại mửa ra và đem thứ nôn mửa đó gán
ghép tội tình cho ông Giáng họ Bùi. Bởi vì sau ngày 30/4/75 Bùi Giáng như một
con người nổi bật trong giới văn học nghệ thuật qua thái độ đùa cợt phản kháng,
khinh thế ngạo vật trong xã hội quá đỗi đen tối.
HOÀI KHANH ** Phương Trời Lưu Viễn
biển mù mịt đó mưa đan
tôi ngàn năm nhớ nào tàn mộng xưa
vi vu mầu gió đi mùa
núi non đồng vọng cũng thừa xót thương
đã nghe đất dậy môi trường
cõi miên viễn bỗng vô thường thanh âm
bơ vơ chiều đựng chuông trầm
sông dài trôi quạnh hồi âm nẻo nào
cuối trời nghe rụng vì sao
đêm đi từng giọt sương vào hư vô
là thôi những ý mong chờ
sẽ còn luân lạc bên bờ suối xanh
còn em mộng suốt hồn anh
sẽ bay vào cõi cây cành héo khô
sẽ đi một bóng xa mờ
phương lưu viễn đó hẹn giờ phùng sinh
Hoài Khanh
Thursday, November 17, 2011
MANG VIÊN LONG ◘ bên tách trà khuya
Nghe tiếng ông Cổn từ đầu
ngỏ, nhìn thấy dáng ông lừng lững bước vào sân –
ông Thạch rất ngạc nhiên. Cảm thấy lạ. Đã chạng
vạng rồi, ông ấy còn tìm đến làm gì nhỉ? Bấy lâu
nay gặp nhau, hẹn hoài. Rồi trôi đi như bao việc khác đã
lạnh lùng trôi đi, nhưng ông Thạch không hề trách bạn.
Ông hiểu ông Cổn – coi nhau như ruột thịt, ngay từ lúc
ông ta từ miền Bắc trôi dạt về quê…Ông Thạch vẫn
nghĩ, cứ để ông ấy muốn đến lúc nào thì tùy, bởi
cuộc sống của ông cũng đang bấp bênh, chật vật –
đâu có êm ả gì mà giữ đúng hẹn?
BÙI GIÁNG ◙ Tao Ngộ
Thiên thu một thuở tình đầu
Tận cùng gió gác trăng lầu tái sinh
Trăm năm mấy lúc giật mình
Mười năm vô tận mang tình tự đi
Mười năm vô tận mang tình tự đi
Bốn mươi năm rượu ly bỳ
Hồi sinh bất chợt nhu mì thấy em
Hồi sinh bất chợt nhu mì thấy em
Rồi có lúc như bây giờ lần nữa
Một bài ca sẽ chuyển điệu khôn hàn
Một bài ca sẽ chuyển điệu khôn hàn
Lời gay cấn đầu thai trong vó ngựa
Hồn hóa sinh về núi đá mưa ngàn
Hồn hóa sinh về núi đá mưa ngàn
Bùi Giáng
TƯỜNG LINH ** Cỗ Tự
Con
quỳ trước điện nghe kinh
Nhỏ nhoi một chấm nhân sinh tìm về
Mịt mù Tây Trúc cội quê
Thì xin quét lá bồ đề tịnh viên
Bồng lai nước yếu ngăn thuyền
Đành mang áo vá trích tiên cõi người
Thơ nghiêng phía khóc hơn cười
Buồn Chân, níu Ảo buốt mười ngón tay!
Nhỏ nhoi một chấm nhân sinh tìm về
Mịt mù Tây Trúc cội quê
Thì xin quét lá bồ đề tịnh viên
Bồng lai nước yếu ngăn thuyền
Đành mang áo vá trích tiên cõi người
Thơ nghiêng phía khóc hơn cười
Buồn Chân, níu Ảo buốt mười ngón tay!
Con
về góp khói hương bay
Chờ chuông cổ tự cuối ngày vọng thanh
Và quên, dù bại hay thành
Còn đêm đầy gió trăng lành xưa sau
Bụi trần hạt khổ, hạt đau
Hạt thinh lặng ghép theo màu thời gian
Sông mê bờ ngập, sóng tràn
Lời kinh chở ý đạo vàng gọi ai
Chờ chuông cổ tự cuối ngày vọng thanh
Và quên, dù bại hay thành
Còn đêm đầy gió trăng lành xưa sau
Bụi trần hạt khổ, hạt đau
Hạt thinh lặng ghép theo màu thời gian
Sông mê bờ ngập, sóng tràn
Lời kinh chở ý đạo vàng gọi ai
Tường
Linh
Huỳnh Ngọc Chiến dịch: Alexandra David Neel * Câu chuyện tầm sư học đạo kỳ lạ của KARMA DORDJI (1) -
Karma Dordji xuất thân từ một gia đình nghèo hèn. Từ thuở nhỏ ông được cha mẹ gởi vào chùa, và ở đó ông luôn bị đám bạn bè cùng trang lứa thuộc tầng lớp giàu sang chế nhạo, khinh bỉ. Khi ông lớn lên thì đám bạn lại tìm cách xa lánh, không thèm trò chuyện vì xuất thân hạ tiện của ông. Karma Dordji là người kiêu hãnh và có ý chí kiên cường. Ông kể cho tôi nghe rằng ngay từ khi còn bé, ông đã quyết tâm tìm cách vượt lên trên những kẻ đã hạ nhục mình.
Subscribe to:
Posts (Atom)