Đã
có những lần tôi đứng rất lâu ở một nơi thôn dã,
một vùng biên giới xa lạ, bơ vơ một mình trên ngọn
núi cheo leo, hoang vắng và đìu hiu; hay đứng bên một
dòng sông mà trước đó tôi chỉ biết tên dòng sông qua
sách báo… tôi nhớ mãi lần đứng bên dòng sông Mỹ
chánh; chỉ là một dòng sông như những dòng sông, nhưng
bùi ngùi khi nhớ đến lời nhạc “dòng
Mỹ Chánh nước xông mùi hôi tanh; hỡi Cổ Thành một
thuở vang danh…”
làm cảm xúc dâng tràn trong lồng ngực nỗi cảm thương
những người đã khuất bởi chiến tranh.
Saturday, September 21, 2013
TRẦN VẤN LỆ * buổi sáng mùa Thu
Sáng ở đằng Đông mây đen che. Gió hiu hiu thổi, sắp mưa về? Mưa còn về nhỉ, người đi mãi! Nhìn hướng nào ta mới thấy quê?
Khoác thêm chiếc áo, người thêm nặng, nghe năng lòng thêm nỗi Nước Non! Bè bạn hỏi thăm còn với mất…Đường trần ai vẫn bóng cô đơn?
Mây ở đằng Đông, mưa sắp mưa. Không mưa buổi sáng thì mưa trưa. Mùa Thu thường có mưa ray rứt, ai hứng mưa nhìn mưa ngẩn ngơ?
Ai hứng mưa nhìn ra nước mắt, Mẹ chờ Cha đợi, đã Thiên Thu! Mùa Thu, hai chữ Thiên Thu hiện, thấy rất xa xa những nấm mồ…
Giàn bống giấy ở bên hàng xóm, nở đó rồi tàn, chuyện dĩ nhiên…Có một thời ta, người lãng mạn, mơ màng cón nhớ nụ cười duyên…
Có một thời ta người lãng mạn ra bờ sông nhìn sông bao la. Bên ni bờ biết không là bến. Bên tê bờ không phải của ta!
Mây ở đằng Đông, mưa sắp tới, giọt nào xuyên tới trái tim em, để em một phút giây nào đó em để tay đè lên trái tim…TRÚC THANH TÂM * HOÀNG CÚC
Tôi
về trú dưới hiên mưa
Nhà bên hoàng cúc cũng vừa trổ bông Sao em lại mặc áo hồng Sao không áo của ngày hong tóc chiều !
Tôi
về buổi đó buồn hiu
Nhà em cửa đóng, gió reo cổng ngoài Mình tôi và lá thu rơi Ơi, màu mắt đợi tím trời nhớ nhung !
Tôi
về nghe giọt mưa lòng
Bên nầy sông, bên kia sông mịt mờ Bây giờ cũng dưới hiên mưa Đâu còn màu áo ngày xưa, tôi chờ !
Tôi
về làm kẻ trễ đò
Nhà bên Hoàng Cúc cũng vừa sang sông Ngoài trời mưa, mưa trong lòng Mùa thu đẫm ướt một dòng thơ đau !
TRÚC
THANH TÂM
|
Thursday, September 19, 2013
PHẠM TÍN AN NINH * nỗi buồn mùa thu
Và dường như nếu không có mùa thu thì những cuộc tình sẽ không còn
lãng mạn, thế gian này sẽ không có mặt của thi nhân.
Ông Văn Cao đã khởi đầu sự nghiệp của mình bằng " Buồn Tàn Thu" để rồi cuộc đời của người nghệ sĩ tài hoa này cũng tàn theo Giai Phẩm Mùa Thu (trong Nhân Văn Giai Phẩm). Ông mất đi trong cảnh khốn cùng để lại cho đời một kho
tàng âm nhạc quí giá , cùng sự thương tiếc ngậm ngùi và bao điều suy
ngẫm.
VÕ THỊ ĐIỀM ĐẠM * những nụ cười trong ca dao
Hài
tính của mỗi dân tộc mang một chất khí khác nhau. Khác
nhau qua thể thức biểu lộ, qua thời gian, qua nếp sống
vật chất cũng như tinh thần đặc trưng của mỗi xã
hội. Như nhà triết học Pháp Bergson trong quyển sách luận
về hài tính đã nói: “Muối hiểu biết cái cười, ta
cần đặt nó lại trong hoàn cảnh tự nhiên tức là đời
sống xã hội, nhất là phải xác nhận tác dụng hữu ích
của nó, tức là một tác dụng xã hội.”
Hài tính con người Việt
Nam được biểu hiện khi kín đáo, lúc trắng trợn, khi
thư thả, lúc hậm hực, khi châm biếm, lúc mỉa mai…ẩn
chìm, lảng vảng qua những dòng ca dao ngọt dịu, những
dòng ca dao kêu gào, những dòng ca dao thiết tha, những
dòng ca dao nức nở…; phong phú, vô dạng, sống hoài!Tuesday, September 17, 2013
NGUYỄN AN BÌNH * qua chuyến phà cuối trên sông hậu
|
Tôi
đứng đợi bên bờ sông gió thổi
Chờ
phà sang rời bến bắc Bình Minh
Cây
cầu mới chợt giật mình trở giấc
Sáng
ánh đèn soi sóng nước lung linh.
Cô
hàng rong nhìn tôi cười buồn bã
Phà
không còn em mất chốn nương thân
Chú
bánh mì bán hàng trên phố vắng
Khuya
qua cầu đạp chắc rã đôi chân.
Phà
trăm năm đưa bao người xa xứ
Có
người thương không hẹn lúc quay về
Tôi
ngơ ngẩn nhìn tháp tầng cầu mới
Chợt
thấy mình lạ lẫm giữa sông quê.
Phà
tách bến lẻ loi trong sương lạnh
Mai
xa rồi trơ bến vắng còn đâu
Biết
ai về nơi đầu sông góc biển
Nhớ
mang theo chút nắng để qua cầu.
Chuyến
phà đêm cuối cùng trên sông Hậu
Còn
chờ ai đã mất hút lâu rồi
Em
bỏ lại áo xưa thời mực tím
Theo
chân người để lạc mất tình tôi.
|
Wednesday, September 11, 2013
NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH * những mùa nắng Nha Trang
Nếu
tôi là họa sĩ, có lẽ những giọt nước mắt xa Nha
Trang sẽ được vẽ bằng một mầu sắc nào đó rất
lung linh trong một bức tranh mùa nắng, có đôi mắt to của
một cô bé 16 tuổi đựng suốt năm tháng ấu thơ dạt
dào tiếng sóng, một ngày con sóng bật ra khỏi khóe mắt
thành những hạt lệ, nên nó sẽ là một mầu rất
mặn biển, để người xem tranh biết được nỗi chia lìa
đó đã cứa xót lòng tôi đến thế nào.
Tuesday, September 10, 2013
LAN ĐÀM * lục bát ngắn
HƯƠNG EMEm về tóc đẫm hương xoan,Thêm mùi cỏ nội hoa ngàn chiều xưa.Gối chăn ấm lại đêm thừa,Má môi thơm gọi đủ vừa tình ngoan.*Em về tóc đẫm hương xoan,Thêm mùi cỏ nội hoa ngàn chiều xưa.TRƯA CHỤP CT SCANTa nằm tê cứng đôi chân,Hai tay với mỏi, ngó trần trắng phau.Ba mươi phút, có dài đâu,Thân sao rã rượi, tưởng lâu cả đời.*Bolsa chiều nắng chơi vơi,Hè vừa sang, nhớ phận người, có không.NGÂN HÀChờ ai, hồn lạc ngân hà,Lạnh môi thơm đợi, tím hoa hồng trần.Gọi tình, đêm trắng phân vân,Sao băng, mơ ước cũng ngần ngại xa.*Chờ ai, hồn lạc ngân hà,Chút âm xưa, chợt thiết tha bên đời.RONG RÊUNgười đi lầu cũ cỏ hoang,Hồ xưa nước cạn, lạnh hoàng hôn qua.Thềm rêu gót ngọc nhạt nhòa,Màu rong xanh, lạc loài hoa tím buồn.*Người đi, còn nhớ môi hôn,Rong rêu ta nửa mảnh hồn, xót xa.EM VỀ ĐÌU HIUEm về, lau lách đìu hiu,Xanh xao biển lạnh, tím chiều hạ hoang.Tóc bay, gió bãi bàng hoàng,Áo xuân phai, dốc mênh mang cát sầu.*Em về, kỷ niệm chìm sâu,Từng con sóng vội, nát nhàu dấu xưa.KẸT XE TRÊN XA LỘ 57 BẮCGửi Phan Bá Thụy DươngNgồi yên, ta ngắm cuộc đời,Đường phân đôi ngả, phận người ngổn ngang.Ngược xuôi, thôi cũng muộn màng,Cô đơn dáng núi, chiều mang nắng sầu.Ừ chờ- đợi cũng từ lâu,Nhìn ta, thấy đã nửa đầu pha sương.THỦY MẠC XANHGửi Cao Bá MinhEm cho đồi ngực nõn nà,Ta ngu ngơ mộng nghìn xưa viên thành.Chiều phố núi, thủy mạc xanh,Có đôi chim nhỏ truyền cành đợi nhau.*Vừa hôn đã nhớ ngàn sau,Ơi hồn phiêu bạt chìm đâu đêm dài.Trăng sao chờ lạnh liêu trai,Cọ khô, màu cạn vẽ hoài hương em.LAN ĐÀM***
Friday, September 6, 2013
CUNG TÍCH BIỀN ♦ nỗi đau đông dương
I.
Hai người bạn. Rất thân thiết từ thuở nhỏ. Có lúc ăn cùng mâm, ngủ cùng giường. Học cùng trường, cùng lớp. Chỉ chia biệt, và tử sinh đối kháng khi trưởng thành, trong mỗi giới tuyến mà chính họ ít thẩm quyền tự quyết.
Cuộc tranh chấp dai dẳng hơn hai mươi năm vừa kết thúc, họ mới có dịp gặp lại nhau. Xa nhau vì chiến tranh. Gặp lại nhau vì đất nước bị rủi ro hòa bình.
Một cách diễn dịch dễ hiểu hơn: “Hòa bình để gánh chịu nhiều rủi ro, đày đọa, chết chóc hơn thưở chiến tranh. Hòa bình trong hoàn cảnh này là một thảm họa lịch sử. Một đại bộ phận dân tộc là thành phần chiến bại, là đương nhiên nằm dưới, và trong, cách xử lý của kẻ chiến thắng.”
Hai người bạn gặp nhau. Không hề có bắt tay, ôm nhau, mừng sum họp. Không ngồi chung một bàn trà để hàn huyên tâm sự. Mà cùng ngồi trên một mô đất cháy, hãy còn dấu vết lửa đạn, nơi một cánh đồng ngoại ô.
Subscribe to:
Posts (Atom)