Đã
có những lần tôi đứng rất lâu ở một nơi thôn dã,
một vùng biên giới xa lạ, bơ vơ một mình trên ngọn
núi cheo leo, hoang vắng và đìu hiu; hay đứng bên một
dòng sông mà trước đó tôi chỉ biết tên dòng sông qua
sách báo… tôi nhớ mãi lần đứng bên dòng sông Mỹ
chánh; chỉ là một dòng sông như những dòng sông, nhưng
bùi ngùi khi nhớ đến lời nhạc “dòng
Mỹ Chánh nước xông mùi hôi tanh; hỡi Cổ Thành một
thuở vang danh…”
làm cảm xúc dâng tràn trong lồng ngực nỗi cảm thương
những người đã khuất bởi chiến tranh.
Tôi nghĩ về tuổi nhỏ, khi học bài học lịch sử về trận Bạch Đằng Giang xa xưa, đứa bé tôi chỉ thấy tự hào về dân tộc mình; không có cảm giác thương tiếc, đau xót những người ngã gục trong trận chiến lịch sử đó bằng những người ngã gục xuống dòng Mỹ Chánh - để nhiều năm sau, thằng con nít sống lâu năm chợt nghiệm ra vì mình có mặt trong cuộc chiến quốc-cộng; chứng kiến những hình ảnh in đậm tuổi thơ nên đồng cảm hơn với những người xưa đã thuộc về lịch sử. Tôi nhớ những chiều khi nắng phai tàn, từ ngoài bãi sông nhìn về xóm nhỏ, có cái bóng đen của một chiếc xe nhà binh chậm chạp lăn trên đường làng… là xe đưa xác một người anh trong xóm tử trận ở miền trung về. Lũ trẻ chúng tôi bỏ ngay bến sông để trở về xóm làng huyên náo, đông vui với thức đêm, người lớn uống rượu và con nít cũng được thức ké đến khuya mà vui chơi; cái đau hay nỗi buồn của sự mất mát không thuộc về những người còn mặc xà lỏn chạy rong trong xóm. Nhưng rong chơi thành tật nên có những lúc đứng chơi vơi ở một nơi không hẹn nào đó, khi không thể, không thích một điều gì đó, và cả những khi không, chợt thấy lòng trống huơ, tôi hay lái xe vô định thay vì đến điểm hẹn bạn bè; một cuộc vui đang đợi hay một góc quán quen… tôi lái xe như đi tìm lại một chút gì để nhớ khi quỹ thời gian đã hao mòn, khi nỗi nhớ ngập lòng những bến bờ xưa cũ…
Tôi nghĩ về tuổi nhỏ, khi học bài học lịch sử về trận Bạch Đằng Giang xa xưa, đứa bé tôi chỉ thấy tự hào về dân tộc mình; không có cảm giác thương tiếc, đau xót những người ngã gục trong trận chiến lịch sử đó bằng những người ngã gục xuống dòng Mỹ Chánh - để nhiều năm sau, thằng con nít sống lâu năm chợt nghiệm ra vì mình có mặt trong cuộc chiến quốc-cộng; chứng kiến những hình ảnh in đậm tuổi thơ nên đồng cảm hơn với những người xưa đã thuộc về lịch sử. Tôi nhớ những chiều khi nắng phai tàn, từ ngoài bãi sông nhìn về xóm nhỏ, có cái bóng đen của một chiếc xe nhà binh chậm chạp lăn trên đường làng… là xe đưa xác một người anh trong xóm tử trận ở miền trung về. Lũ trẻ chúng tôi bỏ ngay bến sông để trở về xóm làng huyên náo, đông vui với thức đêm, người lớn uống rượu và con nít cũng được thức ké đến khuya mà vui chơi; cái đau hay nỗi buồn của sự mất mát không thuộc về những người còn mặc xà lỏn chạy rong trong xóm. Nhưng rong chơi thành tật nên có những lúc đứng chơi vơi ở một nơi không hẹn nào đó, khi không thể, không thích một điều gì đó, và cả những khi không, chợt thấy lòng trống huơ, tôi hay lái xe vô định thay vì đến điểm hẹn bạn bè; một cuộc vui đang đợi hay một góc quán quen… tôi lái xe như đi tìm lại một chút gì để nhớ khi quỹ thời gian đã hao mòn, khi nỗi nhớ ngập lòng những bến bờ xưa cũ…
Chiều
buông nắng tàn xuống vạt bluebonnet tháng tư, bên kia là
hồ Ray Hubbard mênh mông như biển; dòng đời như dòng xe
chen chúc trên xa lộ 30E. Sao tôi lại đứng đây một
mình, ngổn ngang tâm trí những bế tắc. Đâu rồi ngọn
gió u linh bên dòng Mỹ Chánh, khi tôi đến đó thì dòng
Mỹ Chánh đã thôi không xông mùi hôi tanh nữa. Chiến
tranh đã qua rồi, nhưng oan hồn nhiều lắm trong những
lọn sóng lăn tăn, những lọn gió sang mùa, không trong vắt
trong veo như nước hồ Ray Hubbard, vạt nắng hun hút về
phía chân trời để hồn tôi hun hút cô đơn, cảnh sắc
thơ mộng với nắng và gió, mới đó đã đìu hiu cô
quạnh vào đêm; kỳ ảo đến ngẩn ngơ thương nhớ một
quê nhà. Có thật không là người ta đau đáu trong lòng
những hình bóng cũ; những kỷ niệm xưa, lúc hoàng hôn
chiều tàn. Không gian bao la làm nao lòng lang bạt, bỗng
thèm một nơi để về, dù chẳng để làm gì hơn sau khi
nhìn lại rồi lặng lẽ ra đi… nơi đó là quê nhà thống
khổ như lòng hoài hương của những người không về;
tình yêu và nỗi nhớ như que diêm không sáng nổi đêm
sâu nhưng làm cho lòng người có lửa; một chút lửa nhân
quần trong giả tưởng cũng ấm lắm, bởi trong sâu của
bóng chiều có niềm nhớ mông lung về cố thổ mù khơi,
nơi có hình ảnh những bà mẹ già lui cui bên bếp lửa
canh tàn; có trẻ thơ ngơ ngác hỏi những câu vô nghĩa;
có chiếc xe nhà binh chở xác lính tử trận về với gia
đình; có kết cuộc không may của chiến tranh nên hoà
bình mới có những chiếc xuồng rời bến tử sanh không
bao giờ trở lại, đưa những linh hồn bái biệt quê
hương ra đi âm thầm để từ đó quê nhà chỉ còn là
nỗi nhớ bất chợt, không đầu không đuôi như hành tung
bất định của nắng và gió, mây, sóng và mộng đời
phiêu lãng giang hồ đến hôm gục chết bên giòng sông
Da-nube; bên bờ hồ Ray Hubbard mà cứ tưởng là dòng Mỹ
Chánh đã giang tay đón đứa con hoang về nhà.
Khi những vì sao đã ngự trị trên nền trời đêm mênh mông, những câu hỏi của muôn đời lại ngổn ngang: Tôi từ đâu đến, sẽ đi về đâu? Cuộc lữ này bao giờ kết thúc để chấm hết những phiền phức từ đầu. Sao tôi không phải là ngọn sóng bạc đầu kiêu hãnh trong phút giây rồi tan vào mênh mông; hay cánh hải âu vừa lượn một đường bay lả lướt để không gian ngẩn ngơ chiều. Cánh chim và ngọn sóng không có quê nhà nên mới làm được điều kỳ diệu, còn người ta chỉ riêng nỗi nhớ đã chiếm hết linh hồn, lòng hoài hương chợt tắt hôm hồn lìa khỏi xác là xong đời phiêu lãng.
Nỗi
nhớ nhà nhấp nhô như những lọn sóng tan vào mênh mông,
lòng hoài hương tan vào hư không để đời thường lôi
kéo người ta lại với những bế tắc và phiền muộn cố
hữu của nó. Dù sao, còn một tấm lòng với dĩ vãng cũng
là nghị lực để tồn tại; lòng hoài hương không làm
cho người ta bi lụy đời thường thì bỏ ra một buổi
chiều thơ thẩn bên hồ 30 cũng có sao đâu. Nốc cạn ánh
trăng ngà trong ly cognac bên hồ Ray Hubbard thì mọi chuyện
sẽ qua, lòng cũng nguôi ngoa…
PHAN
PHAN