Tôi
có dịp đọc thơ Nguyễn An Bình – bài đầu tiên (Đêm
Thánh) được đăng trên tạp chí Văn Học năm 1974 của
thế kỷ trước. Thuở ấy, câc tạp chí, tuần báo văn
học nghệ thuật rất ít, khoảng năm sáu tờ xuất bản
tương đối thường xuyên, nhưng ổn định lâu dài thì
chỉ có vài tờ thôi. Bên cạnh các tờ báo có tính
chuyên nghiệp xuất bản từ Saigon ấy – cũng có vài tờ
tạp chí được xuất bản từ các tình thành, do nhiều
nhóm anh em có tâm huyết thành lập, thường thì không đều
và im lặng sau vài số báo ( ngoại trù tờ Ý Thức). Do
vậy, nếu tính từ “mốc thời gian” Nguyễn An Bình
xuất hiện trên các báo – là gần 40 năm! Khoảng thời
gian này so với sự hữu hạn đời người, cũng có thể
nói rằng – gần hết một đời Nguyễn An Bình đã gắn
bó với Thi ca…
Friday, October 18, 2013
MANG VIÊN LONG * NGUYỄN AN BÌNH, một đời thơ chưa bao giờ yên ả
Thursday, October 17, 2013
HẢI PHƯƠNG ۞ Em từ tinh thể môi cười ra hoa
|
nét
mày nhật nguyệt mở ra
miếng
môi ngậm nửa vành tà huy không
nét
mày nhật nguyệt vòng cong
từ
khi mùa gió phiêu bồng mưa bay
nét
mày nhật nguyệt vòng quay
từ
khi lá nhuộm rừng cây thay màu
nét
mày nhật nguyệt qua mau
trái
tim nhín lại mai sau đãi người
nét
mày nhật nguyệt vẽ vời
em
từ tinh thể môi cười ra hoa
nét
mày nhật nguyệt mở ra
miếng
môi mím lại vành tà huy riêng
|
VÕ THỊ ĐIỀM ĐẠM * Hai Má Con Nó
Đang lui cui nhổ cỏ đám bắp đã bỏ hột mươi ngày, cảm giác trể nặng, âm ẩm đau càng lúc càng rõ hơn. Cái đau thúc quặn đến càng lúc càng đều, càng nhặt. Hồi sáng vừa húp xong tô cháo, cắn miếng khô cá nướng thơm ngon, cái đau thúc đến làm tay tôi rả rời. Từ đó cơn đau đến càng lúc càng đều đặn. Kinh nghiệm lần sanh Cái Phấn và Cu Nhân, tôi biết lần này Nó cũng đang cựa mình đòi ra khỏi cái khoảng bụng chật hẹp, tối um. Định bụng ra nhổ cỏ cho đám bắp đến chừng nào hay chừng đó. Giờ thì chịu thua. Ráng ngắm những thân bắp non xanh đã vươn khỏi mặt đất, cao cũng được gang tay, mượt mà trông thật hứa hẹn, tay đở cái bụng trệ xuống, tôi cố lê vô nhà. Chưa tới sân thì nước bật chảy xuông xả. Tôi có cảm tưởng như hụt chân, mất thế đứng, sức nặng cả người tôi bổng dưng không còn nữa. Tôi bò lại gốc cây mít, dựa lưng vô thân cây, bàn tay luồn xuống đáy quần, ráng mở rộng bàn tay đầy đất nâu đỏ, bụm cửa mình. Miệng thét to: " Nội ơi! ra phụ tui." Không ai ở nhà hết sao? Đầu óc lờ mờ, tay bụm, cố hết sức mình, tôi lê được đến cửa sau.
HÀ THÚC SINH * Bên Thềm
Không phải con chào mào cardinal đỏ sẫm biểu tượng của tiểu bang mà lại là con robin mỏ
vàng, đầu đen, yếm nâu, cánh màu sẻ đồng tha mùa xuân đến chốn này. Năm
ngoái dọn về đây nhớ một người bạn có nói loáng thoáng chuyện cỏ cây
chim chóc nhưng gay go cơm áo Luỵ quên đi, và sáng nay giá không là một
ngày cuối tuần tươi sáng, ngồi đọc sách bên thềm, bất ngờ thấy một bệt
vòng cung màu nâu vẽ qua suốt khu rừng sồi mới xanh lá trước nhà thì
ngay chuyện xuân về anh cũng chẳng lưu tâm, huống hồ một cánh chim trời.
Bất giác anh tự hỏi thời còn trẻ ở quê hương tín hiệu thiên nhiên nào
báo cho anh biết mùa xuân đến? Không, dường như đời anh chưa hơn một lần
may mắn bắt được tín hiệu ấy. Anh thốt thở dài. Đời hai lần di cư, bắc
xuống nam rồi đông sang tây, căn cốt một cậu bé nhà quê thôi thế là cứ
tuần tự bị đô thị hoá hết cả bề ngoài. Thay đổi ấy đời có lầm tặng cho
lắm thứ nhưng cũng lấy đi của anh lắm thứ, trong có cái tín hiệu mùa
xuân mà dường như đâu cũng vậy, người ta chỉ bắt được nơi miền thôn dã
giống chỗ anh đang sống hiện giờ. Luỵ nghĩ mình sẽ ngồi rình cánh chim trở lại. |
TRẦN VẤN LỆ * Lòng Không Sao Cả
Lòng
không sao cả, sao trời đất / có vẻ buồn như sắp
muốn mưa? Ờ nhỉ tháng này mưa bất chợt / bay
về ngay cả giữa ban trưa…
Lòng
không sao cả, không sao cả, sao hỏi làm chi để nhói
lòng? Mưa gió của trời thay đổi tiết, mình làm
sao đuổi được mùa Đông?
Lòng
không sao cả, thật em à! Lâu lắm rồi vườn đã
hết hoa. Con Cardinal không gõ cửa. Chuồn
chuồn đôi lúc có bay qua…
Chuồn
chuồn vui đậu, buồn bay mất. Tôi thở dài hay
mây lướt ngang? Lòng chẳng làm sao dù lá rụng,
đường xưa cỏ biếc thấy đang vàng…
Ngó
qua bờ giậu, giàn bông giấy / thì vẫn bao giờ:
rất dễ thương / dẫu chẳng thấy ai đi thấp thoáng /
mơ hồ tôi thấy bóng mù sương…
Mù
sương có bóng, người không bóng, hứng được mù
sương chắc nghẹn ngào? Hỏi để tự dưng lòng
xót dạ, lòng không sao cả… đã làm sao?
Trời
đất hình như có vẻ buồn…Tháng này ừ nhỉ tháng
mù sương. Mù sương là khói trời mây tụ…hay
cái gì xa lắm, vấn vương?
Trần
Vấn Lệ
|
Monday, October 14, 2013
Friday, October 11, 2013
ĐẶNG TIẾN * thi giới ĐINH HÙNG
![]() |
ĐT qua Đinh Cường |
ĐINH HÙNG sinh ngày 3 tháng 7 năm 1920 tại làng Trung Phụng, ngoại vi thành Hà Nội (chánh quán làng Phượng Dực, tỉnh Hà Đông), Bắc Việt.
Thuở nhỏ, học trường Sinh Từ. Đậu tú tài khi học xong trường Bưởi, Hà Nội.
Tham gia sinh hoạt văn nghệ từ rất sớm, từ trước 1945, nhưng chỉ chính thức sống bằng nghề văn báo ít lâu trước khi di cư vô Nam (1952-54). Tại Sài Gòn, ông viết truyện dài dã sử (ký Hoài Điệp, Thứ Lang), làm thơ trào phúng (ký Thần Đăng), vẽ tranh, soạn kịch thơ và phụ trách mục thi ca Tao Đàn trên các luồng sóng phát thanh. Năm 1962, ông được trao tặng giải thưởng Văn chương Toàn quốc (về Thơ).
TRÚC THANH TÂM * quê lụa TÂN CHÂU
|
Tặng
anh : Ngy Do Thái, Lương Thư Trung và chị Lộc Tưởng
Con
nước sông Tiền già hơn trước
Đàn chim tung cánh lửng lơ trời Hàng cây xanh ngát thời con gái Kỷ niệm trong đời em với tôi !
Sáng
nay nắng lụa vàng óng ánh
Long Sơn nhớ mãi một thời xa Đi qua cầu sắt ngang chợ cũ Vẫn chưa quên được Lãnh Mỹ A !
Cùng
uống cà phê bên quán nhỏ
Tóc dài thoang thoảng một mùi hương Mắt em như trói hồn ta lại Dẫu đến bây giờ lạc dấu thương !
Chiếu
rơi chầm chậm bên Núi Nổi
Nhớ em ngày đó, nhớ chiều mưa Thanh bình ngập cả trên đồng lúa Hạnh phúc trong ta trổ giáp mùa !
Tân
Châu đổi khác xưa nhiều lắm
Cám ơn đời còn được nhớ mong Đêm vui ai hát bài vọng cổ Một tiếng xề chìm xuống bến sông ! Tân Châu, 8-10-2013 |
KINH DƯƠNG VƯƠNG ♦ Con Mén
Cơn
chuyển bụng đẻ của Mén trùng với cơn chuyển mưa,
nhưng cơn chuyển mưa vần vũ, sấm chớp ầm ì một lúc
rồi trút nước xuống như cầm tĩn đổ, chẳng mấy chốc
đã tạnh mà con Mén thì cứ nằm ôm bụng lăn qua trở
lại, bẻ gãy hết mấy song cửa sổ bằng tre, xé nát tấm
chiếu, khóc la đã hai ngày, hai đêm vẫn chưa đẻ được.
Cái bụng căng cứng trì xuống, nước ối vỡ ướt. Mồ
hôi Mén toát ra dầm dề đẫm cái áo bà ba hở nút màu
cháo lòng và cái quần đen dày cứng vá chằng vá đụp.
Đực, chồng Mén thì tỉnh queo, cứ làm việc nhà bình
thường, thỉnh thoảng chạy vô rờ bụng vợ hỏi:
-
Sao mầy hổng chịu đẻ? Đẻ đi! Kỳ trước mầy đẻ
thằng Chó mau lắm mà.
LAN ĐÀM * thôi hãy ngủ đi
![]() |
* nguyên khai |
Gửi
Những Người Tình Văn Khoa Sàigòn
Thôi
hãy ngủ đi, này con chim nhỏ,
Anh dẫn em vào trăm lối mộng xưa.
Đêm có lạnh, gối tay anh êm ả,
Mặc ngoài kia tuyết gọi gió đong đưa.
Anh dẫn em vào trăm lối mộng xưa.
Đêm có lạnh, gối tay anh êm ả,
Mặc ngoài kia tuyết gọi gió đong đưa.
Thôi
hãy ngủ đi, Sàigòn mưa đổ,
Thềm Văn Khoa em đứng đó trông trời.
Muôn sợi trắng giăng mờ lòng phố cổ,
Giọt nước nào rơi trộm tóc buông lơi.
Thềm Văn Khoa em đứng đó trông trời.
Muôn sợi trắng giăng mờ lòng phố cổ,
Giọt nước nào rơi trộm tóc buông lơi.
Thôi
hãy ngủ đi, lá me đường cũ,
Hè Nguyễn Du chiều tan lớp rộn ràng.
Lời ai ngỏ động linh hồn thục nữ,
Áo tà bay quấn quýt bước hoang mang.
Hè Nguyễn Du chiều tan lớp rộn ràng.
Lời ai ngỏ động linh hồn thục nữ,
Áo tà bay quấn quýt bước hoang mang.
Thôi
hãy ngủ đi, em môi vụng dại,
Đầu mùa thu thư viện vắng trao hôn.
Trang sách mở ngẩn ngơ quên đóng lại,
Ghế giảng đường từ đó xích gần hơn.
Đầu mùa thu thư viện vắng trao hôn.
Trang sách mở ngẩn ngơ quên đóng lại,
Ghế giảng đường từ đó xích gần hơn.
Thôi
hãy ngủ đi, em xinh gấm đỏ,
Lối trưa đầy xác pháo ấm hài thêu.
Đeo nhẫn mới nôn nao về nhà lạ,
Mười ngón gầy đan chặt nghĩa thương yêu.
Lối trưa đầy xác pháo ấm hài thêu.
Đeo nhẫn mới nôn nao về nhà lạ,
Mười ngón gầy đan chặt nghĩa thương yêu.
Thôi
hãy ngủ đi, em thiên thần mẹ,
Để anh làm thơ kể chuyện chúng mình.
Để anh làm thơ kể chuyện chúng mình.
LAN
ĐÀM
Subscribe to:
Posts (Atom)